Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chương 20: Chương 20



♥ Nhà hắn – 4h55’ pm
- Hà, sướng quá. Lâu lắm rồi mới tắm mưa đã thế này, xong rồi tắm lại bằng nước nóng. Ôi, cuộc sống là đây!!
Lại là một thói quen nữa của hắn. Lần nào tắm mưa xong là hắn chui vào phòng tắm rồi tắm lại bằng nước nóng, xong rồi chui vào chăn cuộn tròn lại rồi nằm ngủ. Sở thích của hắn cũng dễ thương quá chứ nhỉ.
Cuộn tròn trong tấm chăn dầy, hắn cầm quyển truyện ma “Người khăn trắng – Mồ hoang huyệt lạnh” rồi bắt đầu đọc. Khẽ rùng mình vì những chi tiết rờn rợn trong truyện, hắn đưa tay lên xem đồng hồ màu đen kẻ sọc rồi đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn mưa dai dẳng trông không có vẻ như là muốn tạnh. Bầu trời xám xịt hơn khi về chiều và nó như đang sập tối hẳn. Trông cứ như đang 6 giờ vậy. Hắn băn khoăn suy nghĩ không biết nó đã xong chưa. Nghĩ ngợi một lát, hắn vào WC “trang điểm” ái tóc rồi bước xuống nhà. Vào gara lấy chiếc ô tô phân khối lớn, trùm cái áo mưa lên, hắn phóng đi.
“Không vì lòng nhân từ thì tôi chả đi đón cô thế này đâu nhé! Phiền thật!”
Miệng thì lầm bầm thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Hắn lo khi nó về mắc mưa rồi lại bệnh. Thế nên đang “chăn ấm nệm êm” nhưng hắn vẫn lấy xe đón nó đây.
_____
- Mưa to thế này không về nhanh thì chắc mình bị ốm thật quá! Ghét mưa, thích trời âm u cơ.
Nó lầm bầm rồi lấy cặp che trên đầu chạy về. Nó vốn là một đứa hơi bị “mẫn cảm” với mưa. Nó rất khỏe, nó ít khi bị ốm nhưng chỉ bị dính mưa hay chính xác hơn là dính những cơn mưa bất chợt thế này thì nó lại rất hay bị bệnh. Mà bệnh thì ít nhất cũng phải 2,3 ngày mới khỏi. Chứ nếu mà mưa bình thường thì nó cũng chả sợ đâu.
Đang chạy vội về thì nó bị trượt chân, té xuống. Đầu gối nó toạc hẳn một đường, chưa kể đến nó còn bị trật chân. Nó rên rỉ ôm đầu gối tự trách mình sao mà hậu đậu thế này. Kiểu này thì ốm liệt giường thật rồi.
- Em không sao chứ?
Bỗng một người đến gần rồi đưa tay ra giúp nó. Nó ngước lên. Trong màn mưa, hình ảnh người ấy mờ mờ, ảo ảo, có một cái gì đó quen quen nhưng cũng là lạ. Nó đưa tay cho người ấy, chàng trai kéo nó lên rồi đỡ nó vào trạm xe buýt gần đấy.
- Cảm ơn!
Chàng trai lấy trong cặp ra một cái ugo rồi nâng nhẹ chân nó lên. Thổi nhè nhẹ vào đầu gối nó, anh nói – một giọng nói trầm ấm, truyền cảm:
- Anh dán đỡ băng cá nhân cho em, có gì về nhà em sát trùng sau nhé.
- Vâng ạ! Cám ơn anh nhiều.
Sau khi dán xong, anh hỏi nó:
- Em tên gì ấy nhỉ?
- Em á, Nguyễn Hoàng My anh ạ! – Nó tít mắt giới thiệu.
- Sao cơ?
Anh trố mắt nhìn nó như không tin vào tai mình. Tự dưng anh chồm lên chạm nhẹ vào cằm nó rồi xoay xoay gương mặt của nó. Nó cảm thấy nó chịu, nó gạt tay anh, nhăn nhó:
- Anh bị sao vậy hả? Làm gì mà quay tôi ghê thế?
- Em… thật là Nguyễn Hoàng My sao?

- Chứ ai vào đây nữa. Hừ - Nó quay mặt đi. Bỗng dưng chàng trai chụp lấy tay nó rồi ôm nó vào lòng. Nó đỏ mặt, cuống cuồng đẩy chàng trai ấy ra.
- Anh bị sao vậy?! Tôi… tôi về đây. – Nó định đứng lên thì lại một lần nữa, chàng trai chụp lấy tay nó rồi kéo nó ngồi xuống.
- Em định về với cái chân thế chắc? Thật không nhận ra anh hả?
- Quen đâu mà nhận!
- Trời ạ. Anh là Trần Anh Dương đây mà!! Bố mẹ anh hồi trước là bạn thân và cũng là hàng xóm của nhà em mà. Không phải hồi đó, lúc nào em cũng đi bên cạnh anh như hình với bóng là gì. Hơn mười hai năm rồi con gì.
Nó nheo mắt lại nhìn kĩ người đang đứng trước mặt nó. Nó bắt đầu ngờ ngợ cái tên này. Trần Anh Dương sao?! Nếu nó không nhớ nhầm thì trước đây khi nó còn sống ở Thành phố Hồ Chí Mình, ở gần sát nhà có một người hàng xóm rất thân với nhà nó. Họ có một người con lớn hơn nó năm tuổi. Nó với anh thường hay đi chơi và hai đứa lúc nào cũng kè kè đi bên cạnh nhau như hình với bóng. Sau đó thì nhà họ chuyển qua Anh sống, từ đó cũng chả gặp hay liên lạc với họ nữa.
Mọi thông tin, tín hiệu tưởng chừng như đã trôi vào dĩ vãng của dòng kí ức thì hôm nay, nó gặp lại anh – Người mà nó vô vàn yêu quý. Mọi kí ức về anh tưởng như đã được cất giấu tận sâu trong chiếc hộp thời gian thì giờ đây đã được mở khóa. Nó ôm chầm lấy anh, thủ thỉ:
- Sao anh lại về đây? Không phải anh đang ở Anh sao.
- Hì, thì ba mẹ anh bảo là ba mẹ em vừa mới qua đời sau vụ tai nạn giao thông. Anh lo cho em nên mới về đây. Về Sài Gòn thì mới nghe tin em chuyển nhà qua Hà Nội và hiện tại đang sống ở khu vực này nên anh mới quyết định ở lại đây để tìm em.
- Thật sao!! Thế giờ anh ở đâu?
- Anh ở khu chung cư gần đây. Bí mật này, anh đang trong lốt là một thầy giáo dạy ở trường học cấp III gần đây đấy. Em biết trường Angel School chứ?
- Hả..aaaa?! Em… học… ở đó… mà!! Sao em lại không anh?
- Sao?!!!
A!! Tôi vừa nhận ra người này. Đây là thầy giáo dạy Toán của lớp IQ – Lớp của hắn đây mà. Có lần tôi đã nói về người này cho các bạn rồi nhỉ. Đây là thầy nổi tiếng về nghiêm khắc và dạy rất giỏi nên cả nhóm Tam Hoàng cũng rất tập trung khi đến giờ thầy. Đặc biệt hơn bọn họ cũng rất ghét thầy ấy.
Về việc tại sao nó lại không gặp được anh trong khi nó và anh cùng chung một trường thì có lẽ là do anh dạy ở tầng trên cùng còn nó thì học ở tầng cuối cùng. Mỗi lần dạy học thì anh toàn đến thư viện để xem sách – cái nơi mà nó chưa bao giờ đến một lần. Ra về, lúc nào cũng phải ở lại họp đến tối mới về, không thì cũng bị các giáo viên nữ kéo đi uống café.
Anh là ai chứ? Là một người mang dáng vẻ phong trần, khá bụi bặm. Là một người khá tâm lý, ôn hòa nhưng lại khá ít nói. Một nụ cười hiền, đáng yêu cộng thêm khuôn mặt điển trai đã làm cho đông đảo khối học sinh nữ và các cô giáo trẻ tuổi phải chết mê khi anh vừa đặt chân tới trường.
ở Anh, anh làm ở công ty ba mẹ và hiện tại công ty đang phát triển rất tốt vì những dự án anh đưa ra. Anh là một nhà quản lý tài giỏi với tài năng thiên bẩm. Anh đang giúp ba mẹ thực hiện một vụ án mang tính chất tầm cỡ nhưng phải bỏ ngang vì anh phải về Việt Nam để tìm người bạn thơ ấu thất lạc. Những tin đồn được tung ra khi anh mới vào trường như là để tìm cô cháu gái thất lạc, bị thất tình nên về Việt Nam, tìm người yêu,… tất cả chỉ mới đúng được một nửa. Anh cũng tìm, nhưng là tìm cô bạn thưở nhỏ kìa.
- Thôi, anh để xe gần đây, để anh đưa em về nhé!! Giờ em ở đâu?
- Em ở nhờ nhà bạn!! Em không thích về bây giờ đâu, em thích nói chuyện với anh cơ. Lâu lắm rồi anh em mình mới gặp nhau. Mười hai năm rồi còn gì. Lúc anh qua Anh, em mới có năm tuổi nhỉ? Em chả nhớ gì về anh nữa đâu, anh phải nhắc lại cho em nhớ chứ. Hì hì.
Nó giả bộ rồi nhõng nhẽo với anh. Anh xoa nhẹ đầu nó: “ Được rồi cô bé!!” rồi ngồi xuống.
- Em lên đi!!Anh cõng đến chỗ gửi xe. Anh không có gửi xe ở trường.
- Tuân lệnh!!
Nó nhảy lên người anh, chân đau thế mà nhảy khiếp. Anh nhăn nhó trêu nó nặng rồi chạy đi. Ngoài trời chỉ còn lất phất những hạt mưa. Đâu đó gần những tán cây, gương mặt nặng trĩu và đôi mắt thoáng buồn của một người đang dõi theo bóng hai người – một nam, một nữ đang khuất dần phía con đường. Hắn bực tức đá vào tường rồi đá vào chiếc xe ô tô hắn quý hơn cả mạng sống:

- Cô được lắm. Làm tôi cất công đến đón cô để rồi như vầy sao? Hừ, đang tình cảm với hắn ta à? Thích hắn ta rồi chứ gì? Chứ nếu không sao lại nhảy lên lưng hắn ta chứ. Thích ai không thích lại đi thích cái tên tôi ghét nhất trường chứ. Askkk!!! Bực bội quá mà!!
Hắn hét lên rồi nhảy lên xe phóng đi. Giữa đường phố bắt đầu tấp nập lại người, chiếc ô tô cứ thế lao vun vút qua. Sao trong lòng hắn lại đau nhói thế này? Giờ hắn mới hiểu cảm giác của nó khi thấy hắn và Thủy Băng đi chung với nhau. Khó chịu, đau nhói, rát buốt ở tận sâu trong tim tưởng chừng như không thể thở được.
ĐAU!!
“Cho nơi đây một bóng hình…
Cho nơi đây một nỗi sầu…
Yêu thêm đau dù không biết mai đi về đâu…”
… Cảm giác …
:::::::::::
-AAAAAAAA!!!!!!!!!
Hắn phóng xe giữa dòng người tấp nập. Lúc này đây tốc độ chính là người bạn lí tưởng nhất của hắn. Từng cơn gió tạt mạnh vào gương mặt hắn càng làm hắn thấy chua xót. Hắn tiếp tục nhấn ga và phóng thật nhanh, nếu đang đua xe thì chắc chắn hắn sẽ được giải nhất mất thôi.
Dừng xe lại ở một công viên vắng người, hắn rảo bước tiến lại một băng ghế đá rồi ngồi xuống. Nhìn những tán lá lào xào do những cơn gió thổi trên à hắn lại càng tức. Chả ai hiểu nổi hắn tức vì điều gì?
“Sao tự dưng mình lại tức chứ? Rõ ràng con bé ấy chả phải người yêu mình cũng chả phải của riêng mình. Sao lại tức đến thế cơ chứ? Chẳng lẽ… mình… thích nó rồi sao. Không! Không thể nào! Không thể được! AAAAA!!!!!!
Hắn hét lên rồi lấy tay vò cái đầu vốn là “gương mặt thứ hai” của hắn. Ngẩng mặt lên, hắn nhìn người đi đường với ánh mắt bất cần đời. Hắn khẽ nhếch môi, chua xót cười:
-Mặc kệ cô, cô với tôi chẳng là gì của nhau cả. Cô thích ai không phải là chuyện của tôi. Hứ!!!!
Bỗng hắn đứng phắt dậy rồi chỉ tay bâng quơ giữa không trung.
-Mà tôi nói cho cô biết trước nhé, không phải tôi thích cô nên nãy giờ tôi mới có thái độ đấy đâu nhé. Tại vì… tôi đang đói mà cô lại lo ngồi trên lưng người khác không chịu về nấu cơm nên tôi mới tức đấy nhé. Tôi… Hix… Nãy giờ mình nói với ai vậy? Đi về!
Hắn tự biên tự diễn một hồi rồi đứng dậy đi về. Đội nón bảo hiểm lên, hắn phóng đi. Tốc độ bây giờ đã giảm thấy rõ. Chắc là sau một hồi “khùng điên” hắn đã thức tỉnh. Hắn đi bỏ lại sau lưng bao ánh mắt “nghẹn ngào”:
-Tội nghiệp, đẹp trai thế mà bị khùng!
_____
-Hứ, giờ này mà còn chưa chịu về. Con gái con đứa, tám giờ gần chín giờ rồi mà thế đấy.
Hắn nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài cổng, và một miếng cơm lớn vào miệng, hắn tức giận:
-Trễ thế rồi còn chưa chịu về. Đã thế tôi khóa cổng khỏi vào cho biết!

Chịu sao nổi chứ. Hắn “ghen” đến độ đấy sao? Mới tám giờ gần chín giờ mà hắn kêu trễ. Thật ra mới 8h40’ hơn một tí thôi ấy chứ mà đã la ó om xòm. Lúc trước khi còn sống một mình, hắn về lúc 2, 3 giờ sáng là chuyện thường thế mà đã… Đúng là “ghen làm mờ mắt” thật!
Có tiếng mở cổng. Là nó. Nó từ trong xe bước ra với vẻ mặt hớn hở. Nó cúi đầu chào anh rồi bước vào nhà. Nó đã kể cho anh nghe việc nó ở nhà hắn từ hồi ba mẹ nó mất đến giờ. Anh không chịu, anh kêu thân con gái mà ở một mình với một tên con trai mà tên đó còn cực kì ranh ma nữa. Anh bắt nó phải dọn đến khu chung chư chỗ anh nhưng nó một mực không chịu. Nó không muốn xa hắn đâu.
-Ngày mới nắng ấm heo xinh xinh đi trên con đường… - Nó vừa đi vào nhà vừa hát rộn ràng bài “Chuyện tình hai con heo” của Minh Hằng. Hắn tiếp tục và cơm vào trong miệng rồi lầm bầm:
“ Lúc nào rồi mà còn ngày mới nắng ấm chứ!! Không biết coi đồng hồ à?”
BỐP!!!
-Chào buổi tối!!
Nó thấy hắn liền đánh cái “bốp” vào lưng hắn làm hắn suýt sặc cơm. Hắn quay lại cau có:
-Hay nhờ. Đã đi về trễ rồi còn tính gây án mạng nữa hả?
-Hì, nhẹ mà. Đang ăn cơm hả? À, tôi có cái này cho cậu nè!!
Nó đưa đưa trước mặt hắn một cái hộp đựng bánh kem của hãng làm bánh cực kì nổi tiếng. Mở ra, bên trong là một chiếc bánh kem loại trung với kem socola phủ kín bên ngoài. Trên mặt là những quả dâu và những vụn chocolate phủ kín và được làm nổi bằng những dây kem màu trắng bao bên ngoài vỏ bánh. Nó đặt bánh trên bàn rồi mỉm cười pha chút… đểu:
-Xin lỗi vì đã về muộn, tôi đền cho cậu bánh kem socola dâu này. Loại cậu thích nhất đúng không?
Hắn nhìn chiếc bánh với vẻ mặt “tao phải ăn mày cho bằng được” rồi gật gật đầu vì câu hỏi của nó. Không để hắn phải “thòm thèm” chiếc bánh hơn nữa, nó lấy ra cái thìa rồi đưa cho hắn. Hắn cầm thìa rồi ăn chiếc bánh kem ấy ngay tức khắc. Nó bật cười vì hắn, trông hắn ăn cứ như là con nít ấy.
-Này, tôi kể cậu nghe. Biết sao tôi về trễ không?
-Ông iết, ôi ính ỏi ội ô ày. Ói i… - Hắn ăn đầy bánh trong miệng nên nói tiếng được tiếng mất. Tạm dịch là: Không biết, tôi tính hỏi tội cô này. Nói đi…
-Tôi vừa gặp được người bạn thời thơ ấu đấy. Anh ấy từ bên Anh về Việt Nam vì nghe tin ba mẹ tôi mất. Biết tôi gặp chuyện nên ở lại đây rồi tạm thời làm thầy giáo để tìm tôi. Ngạc nhiên ở chỗ là anh ấy là thầy giáo dạy cậu đấy. Biết ai chưa…?!
-Hứ. “Anh thầy” Trần Anh Dương chứ gì?
-Hơ, sao biết tài thế?
-Hứ. Ơ, khoan đã, cái gì cơ? Cô kêu ông ấy là… bạn thơ ấu của cô á? – Hắn “hứ” nó rồi chưng hửng về cái câu nó nói lúc nãy.
-Ừ, bạn tôi. Dạy trường mình mà tôi không biết. Lúc nãy tôi trượt chân té thì anh ấy ra đỡ. Nói chuyện một hồi thì mới biết là bạn hồi nhỏ. Hồi trước tôi với anh ấy thân nhau lắm nhé. Tôi mới qua nhà anh ấy chơi nè, thế là hai đứa ra tiệm bánh mua bánh về. Thấy trễ rồi sợ cậu… hí hí… - Nó cười bao đểu xong tiếp – nên tôi mua bánh chuộc tội. Hè hè.
-Cười duyên nhờ. Ăn xong rồi, dẹp hộ tôi.
-Bánh ngon đúng không?! – Nó hí hửng khi thấy hắn ăn sạch sành sanh cái bánh.
-Hứ, chả, chẳng qua là tôi đói nên mới “cố gắng” mà ăn đấy. – Hắn vênh mặt lên trông mà muốn đánh cho phát.
-Thôi, thôi. Đói cũng chả ăn hết sạch sẽ được tưng đấy đâu. Mà cơm canh ê hề thế này, ăn từ nãy giờ mà còn kêu đói.
Nó bĩu môi rồi dọn dẹp lại bàn ăn. Ăn no rồi hắn ra phòng khách coi phim. Xoa xoa cái bụng tròn quay, hắn tít mắt lại vì món bánh kem của nó. Đúng món hắn thích mà lại. Không chỉ vì món bánh kem nên hắn mới cười đâu. Tự dưng nghe nó nói bất giác hắn như nhẹ đi cả 10 kg. “Chỉ là bạn thưở nhỏ nên mới thân thế thôi. Hì hì!!”
Dọn dẹp xong, nó ngồi xuống bên cạnh hắn rồi với tay lấy quyển truyện trên bàn. Đang ngồi nghiền ngẫm trông rất mê say thì bất chợt hắn kéo kéo tay áo nó:
-Này, mai chủ nhật đi xem phim không? Phim Woochi đấy, phim này nghe nói hay và hài lắm. Đi không?
-Mai á hả? Mấy giờ?! – Nó hỏi, mắt vẫn không rời quyển truyện.

-9h45’ chiếu!! Đi nhé. Không bỏ uổng lắm!!
-Hix… Tôi muốn đi với cậu lắm. Chỉ khổ nỗi là mai tôi với anh Dương đi chơi ở khu giải trí Capital thôi. Mà sao cậu không rủ Thủy Băng?
-Hừ, mai cô ấy vào Hồ Chí Minh có việc rồi. Nếu không thì tôi rủ cô làm gì?! – Hắn cau có đáp lại. Xem chừng hắn có vẻ tức tối lắm khi nó nói mai sẽ đi chơi với anh Dương.
-Vậy hả? Vậy cậu đi xem với Kiệt hay Hoàng Anh đi. Ấy chết rồi… mấy giờ rồi…?! Chết cha… Hoàng Anh… cái tên ấy… Ối mẹ ơi…!
Vừa nhắc tới Hoàng Anh, nó vội nhổm dậy xem đồng hồ trên tay hắn. Đúng 9h25’. Nó thấp thỏm không yên, nó vừa nhớ ra là hồi sáng, Tú Anh chọi nguyên quyển vở vào người tên đó. Thế là Hoàng Anh hẹn Tú Anh tối nay 7h30’ tại quán Ness Chukpy, trễ là chết. Giờ hơn 9h rồi, không biết tương lai của Tú Anh sao nữa. Nó lo cho Tú Anh quá mặc dù nó biết Hoàng Anh không lí nào lại động thủ với một cô gái mà đặc biệt hơn là đã nói chuyện với mình nhiều lần rồi. Nó vội vàng mượn điện thoại hắn rồi bấm gọi cho Tú Anh sau khi đã kể qua loa chuyện ném lộn. Trước khi đưa, mặt hắn mếu máo và dặn nó rất kĩ:
-Nhớ là nói một tí thôi đấy, không thôi tôi hết tiền mất!!
-Rồi rồi, biết rồi!!!! – Nó trả lời đại khái rồi gọi cho Tú Anh. Tiếng nhạc chờ cứ vang lên mà không có ai nhấc máy càng làm cho nó thấy sốt ruột. “Nhấc máy nhanh lên Tú Anh, mày chết rồi sao hả?”
-Alo, ai đấy? – Cuối cùng thì Tú Anh cũng nhấc máy.
-Ê, mày đó hả? Tao, Hoàng My nè!! Lão Hoàng Anh có làm gì mày không hả?!
-Hí hí… Mày đó hả… Tao… Hí hí… Thôi… thứ hai lên lớp tao kể cho… Ngại lắm mày ạ! – Đáp lại với cái giọng lo lắng của nó, Tú Anh chỉ trả lời bằng cái giọng… nhão nhoét chưa từng thấy
-Gì, tên đó không làm gì mày đấy chứ hả? Sao tự dưng mày nói chuyện kinh thế!!
-Tên đó á? A, Hoàng Anh ý hả? Hí hí… Hắn làm… làm…
-Làm gì...?! Alo… alo… - Đồ con quỷ, chưa chi đã cúp máy rồi. – Nó điên lên rồi hét vào điện thoại.
-Trả cho tôi!! Tốn cả tiền!! Ối điện thoại yêu quý, em không sao chứ hả?
Hắn giằng lấy điện thoại trong tay nó rồi vuốt ve, âu yếm chiếc điện thoại như thể chiếc điện thoại đó là “cục cưng” của hắn vậy. Hắn còn hôn điện thoại nữa kia mà. Ối giời!!!
-Này, Tú Anh không sao chứ hả? – Sau khi “âu yếm” cái điện thoại đến chán, hắn mới lò dò hỏi chuyện về Tú Anh.
-Ai biết cái con quỷ đó. Hỏi thì cứ nói cái giọng như mới trúng bùa yêu ấy. Nghe mà rợn cả da gà. Thôi, tôi lên phòng đây. Mai cậu rủ Kiệt đi coi phim nhé. Tôi bận rồi. Hè hè!!
Sau điệu cười man rợ ấy, nó tung tăng nhảy lên lầu bỏ lại hắn ngồi một mình trong phòng khách với gương mặt nặng trĩu, bao quanh là mùi thuốc súng nồng nặc. Hắn lầm bầm với theo nó:
“Cái đồ… Làm gì mà cứ phải đi với hắn thế? Cô không thích hắn tôi đi bằng đầu. Bày đặt bạn thưở nhỏ gì chứ! Đã vậy mai tôi đi một mình. Xí!”
Bực dọc, hắn đi lên lầu rồi chui vào phòng trùm kín chăn lên người. Lấy điện thoại mở nhạc hết công suất, hắn nhăn nhó:
-Hứ, mở nhạc cho quên đi!!! Mà sao mình lại bực tức khi nghe nó nói hắn sẽ đi chơi với tên đó ngày mai rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm khi biết nó với ông Dương chỉ là bạn thân hồi nhỏ nhỉ? Askkk!!! Điên quá!! Á à, biết rồi. Chắc là cảm thấy bực mình vì lần đầu tiên có đứa dám từ chối đi chơi đây với mình đây mà. Ừ, chắc thế!!
Lần nào cũng thế, lần nào mà hắn có biểu hiện “ghen” vì nó là hắn cũng bác nỏ bằng những lí do hết sức… cùn. Đến khi nào hắn mới chịu hiểu ra đây?
Đêm khuya, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời. Mặt trăng nhẹ nhàng soi ánh sáng thanh khiết, dịu dàng của mình vào căn phòng lạnh lẽo của hắn. Nàng trăng chỉ khẽ lắc đầu vì tính tình ngang bướng nhưng lại rất đáng yêu của anh chàng . Nàng lặng yên ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của hắn, có một cái gì đó rất yên bình, rất thanh thản hiện lên trên gương mặt hắn lúc này. Đôi khi chân mày hắn nhíu lại chỉ vì những hành động, cử chỉ khó chịu trong giấc mơ càng làm hắn trở nên baby một cách khó kiềm chế. Mặt trăng chỉ cười rồi khẽ chào tạm biệt hắn. Phải chăng nàng trăng đã mê hắn rồi?
Một ngày buồn bã với bao điều anh không thấy nữa…
Một ngày vội vã những mong chờ em như lúc xưa…
Một ngày nắng lên qua đi những đêm nhiệm màu…


— QUẢNG CÁO —