Chỉ Cho Phép Hôn Anh Say Đắm

Chương 8: Ăn mì



Giang Duật Dã bực dọc day trán, đúng là Giang Thiên Hùng ra đề khó thật đấy, nhưng cậu phì cười chẳng mấy để tâm: “Vội cái gì, ông cụ có quy định thời gian đâu, chỉ cần trước khi lên lớp 12 đạt được thành tích cho ông ấy xem là được.”

Tần Tuấn Vũ câm nín, cậu ta không hiểu Giang Duật Dã lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình có thể lọt top ba trăm trước khi lên lớp 12?

Cậu ta học cùng Giang Duật Dã từ cấp hai đến cấp ba, không có ai hiểu rõ thâm căn cố đế về Giang Duật Dã hơn hai người bọn họ, cái con người này đã học hành bao giờ đâu.

Tần Tuấn Vũ vuốt mặt: “Thôi được, tao với Chu quay về trước đây. Bên phía Lâm Hàm tao sẽ giúp mày nghe ngóng thử xem, để tiện gọi đến nếu mày cần.”

Bọn họ đi rồi, Giang Duật Dã khoác một chiếc áo đen lên người, cầm theo điện thoại rời khỏi nhà.

Cậu lái xe mô tô chạy lên phố, sau đó đi vào cửa hàng tiện lợi với cái mũ áo màu đen sùm sụp trùm lên đầu, cậu mua một phong kẹo cao su, vừa nhai vừa hướng ánh mắt về quán net phía đối diện.

Ánh mắt tối tăm đột nhiên dừng lại, bộ đồng phục pha giữa hai màu trắng xanh đặc biệt nổi bật giữa khu phố ồn ào, huyên náo.

Không ngờ Phong Thanh Việt vẫn còn ở đây.

Giang Duật Dã cũng không vội đi, cậu dựa vào tường, miệng thổi bong bóng lẳng lặng quan sát cô.

Nhân viên tiệm trà sữa bước ra, nói với cô mấy câu bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn. Dường như Phong Thanh Việt đang xin lỗi, đầu cô luôn cúi thấp, sau khi nhân viên đi rồi, cô mới ngẩng đầu lên thở nhẹ ra, sau đó lại ghi chép vào trong cuốn sổ.

Từ lúc tan học đến giờ, cô đã bước vào hơn mười cửa tiệm, lý do bọn họ đưa ra đều là cô vẫn còn là trẻ vị thành niên, hoặc là lấy chuyện học hành ra nói, bất kể cô có nói gì, họ cũng không chịu để cô đi làm.

Trong sổ của cô có gần như tất cả các cửa tiệm có thể đi làm bán thời gian ở Thành phố Lâm này, bên trên đã gạch bỏ mười mấy cái, đằng sau chỉ còn lại lẻ tẻ mấy cửa tiệm, Phong Thanh Việt cũng không hy vọng gì nhiều.

Trước khi đi cô đã gọi điện nói dối bà cụ Lâm là phải ở trường tự học buổi tối.

Bà cụ Lâm cũng không nghi ngờ, chỉ dặn dò cô buổi tối đi về cẩn thận.

Phong Thanh Việt nhìn đồng hồ, đã chín giờ, cô vẫn chưa ăn uống gì. Cô quyết định để dành những cửa tiệm còn lại vào ngày mai, từ đây về nhà chuyển tuyến xe buýt cũng mất nửa tiếng đồng hồ, cô phải mau chóng quay về thôi.

Cô bỏ cuốn sổ vào trong cặp, vừa quay người lại thì nhìn thấy Giang Duật Dã đang ở trước mặt nhàn nhã quan sát mình.

Phong Thanh Việt giật mình vội vàng quay đi, muốn giả bộ như không nhìn thấy rời khỏi đây.

Ngay giây tiếp theo, giọng nói của Giang Duật Dã vang lên: “Học sinh ngoan, qua đây.”

Phong Thanh Việt do dự không biết có nên chạy hay không, cuối cùng cô vẫn sợ uy danh của Giang Duật Dã, đành hèn nhát khuất phục đi qua đường, đến trước mặt cậu, nhỏ giọng chào hỏi: “Bạn Giang, trùng hợp ghê, cậu cũng ở đây à?”

Giang Duật Dã nhìn cô cười hờ hững, không vạch trần ý định bỏ chạy ban nãy của cô: “Đúng thế, trùng hợp quá, chúng ta có duyên phết đấy, đi đâu cũng gặp.”

Phong Thanh Việt sượng sùng nhếch mép, ai thèm loại duyên phận này chứ, bây giờ cô chỉ muốn về nhà: “Tôi… ọc ọc ọc.”

Cô mới nói được một chữ thì cái bụng lại sôi lên ùng ục, âm thanh to đến mức hai người đều nghe thấy.

Trong ánh mắt nheo lại của Giang Duật Dã, mặt Phong Thanh Việt đỏ như sắp nứt ra đến nơi, cậu hơi vui vẻ mỉm cười hỏi: “Đói hả?”

Phong Thanh Việt vội vàng lắc đầu, trợn mắt nói dối: “Tôi không đói.”

Cậu đứng thẳng dậy: “Đi thôi, nhân lúc tâm trạng tôi đang tốt, tôi mời cậu ăn mì.”

Phong Thanh Việt vốn định từ chối, nhưng con người Giang Duật Dã quá ngang ngược, căn bản không cho Phong Thanh Việt cơ hội từ chối đã đi thẳng một mạch.

Cô bám theo cậu trong mơ hồ, cộng cả hôm qua thì bọn họ mới chỉ gặp mặt bốn lần, mà đã thân thiết đến mức ngồi cùng bàn ăn cơm rồi ư?

Trong lòng Phong Thanh Việt cằn nhằn, nhưng không dám để lộ ra mặt, ngoan ngoãn bám theo.

Hai người đi đến trước một cửa tiệm mì bò đã khá có tuổi, Giang Duật Dã đi vào trong, bên trong không có khách, chủ cửa tiệm là một đôi vợ chồng trên dưới bảy mươi.

Nhìn có vẻ như sắp đóng cửa.

Giang Duật Dã nói: “Cho cháu hai bát mì.”

Đôi vợ chồng già thấy bọn họ là học sinh, đoán chừng vừa mới tan học lớp buổi tối nên lại bật bếp nấu cho hai người hai bát mì. Bát mì nóng, mùi hương thơm nồng, thịt bò đầy đặn, bốc khói nghi ngút, thấy Giang Duật Dã động đũa, Phong Thanh Việt cũng vội vàng gắp từng gắp nhỏ bỏ vào miệng.

Quán mì Giang Duật Dã dẫn cô vào có mùi vị rất thơm ngon, Phong Thanh Việt ăn đến mức hai má đỏ hây hây. Vì hơi cay nên cô vừa ăn vừa xuýt xoa, chóp mũi tròn tròn lấm tấm mồ hôi.

Giang Duật Dã cảm thấy cô rất kỳ lạ, khói bốc ra từ bát mì khiến kính của cô mờ đục, nhưng cô lại không chịu tháo xuống.

Cậu chống cằm nhìn cô: “Phong Thanh Việt, cậu đeo kính có nhìn rõ mì trong bát không?”

Phong Thanh Việt hơi ngơ ngác nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu dán vào mặt mình, cô vội vàng giơ tay lên che, đáp qua loa: “Nhìn rõ, mắt tôi cận 10 độ cơ! Không tháo được.”

Giang Duật Dã: “…”

10 độ?

Thế thì khác quái gì mù?

Cậu nhìn cô ra vẻ đồng cảm, sau đó đứng dậy trả tiền.

Phong Thanh Việt lúc này mới thở phào một hơi.

Khác với kiếp trước, Giang Duật Dã không còn vừa nhìn thấy cô là lùng sục không thôi nữa. Với tình hình hiện giờ, cõ lẽ cậu không có hứng thú gì với cô, thế nên trái tim căng thẳng của Phong Thanh Việt hơi thả lỏng. Cô cảm thấy bản thân nên tự nhiên một chút chứ đừng mỗi lần nhìn thấy cậu là như lâm đại địch như thế, khiến người ta sinh nghi.

Sau khi nghĩ thông, cô nhìn về phía Giang Duật Dã, thiếu niên cao gầy, có một lọn tóc đen rối rơi xuống cuối lông mày, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, môi mỏng mím chặt, dường như đang gặp phải chuyện khó xử.

Phong Thanh Việt lại gần hỏi, mới phát hiện đôi vợ chồng già không có Wechat, cũng không biết thanh toán qua mã QR, mà trên người Giang Duật Dã lại không có tiền mặt. Tuy trông cậu có vẻ rất bình thản nhưng Phong Thanh Việt vẫn nhìn ra vẻ bí bách trên mặt cậu.

Cô bước lên trước, lấy từ trong cặp ra chiếc ví đựng tiền lẻ có hình thỏ hồng của mình, mỉm cười trả tiền cho bà cụ: “Mì ngon lắm ạ, lần sau cháu sẽ lại ghé.”

Cô nhìn sang Giang Duật Dã, nghĩ đến chỗ tiền bỏ ra, trong lòng đau nhói nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng tươi cười: “Hôm nay xem như tôi mời cậu ăn mì.”

Giang Duật Dã ngước mắt, hơi cúi đầu đối diện với cô. Phong Thanh Việt căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, nhưng ánh mắt không hề tránh né. Mắt của Giang Duật Dã rất đen, thâm trầm như mực khiến người ta không nhìn ra được cậu đang nghĩ cái gì, đã mấy lần Phong Thanh Việt muốn rút lui nhưng cuối cùng vẫn kiên trì được.

Sau cùng, Giang Duật Dã lạnh nhạt dời ánh mắt đi, bước qua cô đi ra ngoài.

Phong Thanh Việt giơ tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nghĩ, biểu hiện ban nãy của cô tự nhiên chứ hả?

Bên ngoài nổi gió, Phong Thanh Việt lúc này mới giật mình, cô vội nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi rồi.

Xe buýt của Thành phố Lâm chỉ hoạt động đến mười giờ, cô vội vội vàng vàng nói với Giang Duật Dã: “Bạn Giang, tôi vội bắt xe buýt, tôi đi trước đây.”

Giang Duật Dã thò tay túm lấy cặp của cô kéo cô lại. Cô nghi hoặc quay đầu nhìn, Giang Duật Dã mỉm cười, nhướn mày ngạo nghễ: “Cậu mời tôi ăn mì, tôi đưa cậu về.”

Cuối cùng, Phong Thanh Việt vẫn bị ép ngồi lên xe của Giang Duật Dã.

Mấu chốt là cô đang vội, bây giờ có thể cũng không còn xe buýt nữa, cũng chỉ đành mặt dày nhờ Giang Duật Dã cho đi quá giang.