Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 10



Ngày hôm sau, Tô Du Du vẫn đi học với Tô Mạn Mạn như bình thường.

Nhưng mà, khác ngày hôm qua là, Tô Kiến Khánh đã sắp xếp cho cô một chiếc xe đưa đón riêng. Tô Du Du không có ý kiến gì về chuyện này, nhưng dì Tôn lại vừa vui vẻ vừa lo lắng.

Vui vẻ là vì trong lòng Tô Kiến Khánh vẫn quan tâm, suy nghĩ cho đứa cháu gái này, còn lo lắng là vì sợ một mình Tô Du Du ngồi xe sẽ sợ hãi.

Nhưng mà, nhìn Tô Du Du ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, còn vẫy tay chào tạm biệt bà, dì Tôn cũng lộ ra một nụ cười, cảm thán bản thân đúng là lo xa quá mà.

Bởi vì không cần chờ Tô Mạn Mạn đi cùng, nên lúc Tô Du Du đến trường, thời gian vẫn còn rất sớm.

Sáng sớm tháng 9, gió nhẹ thổi, mang theo không khí mát mẻ, thỉnh thoảng lại đưa theo hương vị của mùa thu vương vấn khắp nơi.

Tô Du Du mở cửa xuống xe, sau khi chào tạm biệt tài xế, thì đi vào trong trường.

Người trên đường đến khu dạy học còn rất ít, hiếm khi Tô Du Du nổi lên hứng thú đánh giá trường học. Nhất Trung Nam Thành không hổ danh là trường học tốt nhất Nam Thành, trường học có cảnh quan cực kì đẹp. Cây cối xanh um tươi tốt, đan xen vào những khu dạy học có kiến trúc thú vị, hồ nhân tạo xanh xanh tươi mát…

Trong không khí tràn nhập hơi thở của cây cối, đất đai, làm con người ta cực kì sảng khoái và thanh thản.

Tâm trạng của Tô Du Du ngay lập tức tốt hơn rất nhiều.

Theo trí nhớ, cô từ từ lên lầu, đi vào lớp học ngày hôm qua.

Ánh đèn sáng trưng hắt từ cửa sổ lớp học ra ngoài hành lang, cửa trước đang khép hờ, bên trong cực kì im ắng.

Tô Du Du đứng ngoài cửa, vươn tay đẩy cửa ra, dừng một chút, rồi mới thò đầu nhỏ vào trong ngó thử.

Trong lớp học rộng lớn chỉ có một mình Yến Trì, anh đang lười nhác ngồi trên ghế, dựa lưng vào bàn học, chân gác lên chiếc ghế bên cạnh, trên tay cầm một quyển sách, nhàm chán lật lật xem.

Nhìn thấy người quen, đôi mắt Tô Du Du cong cong, bước nhỏ tới chỗ ngồi của mình. Trước khi ngồi xuống, cô còn quay đầu nhìn Yến Trì cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng nha!”

Yến Trì nhìn cô một cái, phát ra âm thanh rất nhỏ từ mũi, coi như là đã lên tiếng.

Tô Du Du cũng không thèm để ý, nhẹ tay nhẹ chân mà nhét cặp sách vào ngăn bàn, sau đó lại lấy đồ bên trong ra.

Đột nhiên, cô mò được một cái gì đó âm ấm, lấy ra thì thấy, là một hộp sữa bò dì Tôn nhét vào cặp cô trước khi đi, là vị dâu tây cô thích nhất.

Thời điểm chuẩn bị cắm ống hút vào, thì cô lại nhớ tới người đang ngồi phía sau.

Cậu ấy đã giúp mình rất nhiều lần, nhưng hình như cô chưa từng cảm ơn cậu ấy đàng hoàng tử tế lần nào thì phải? Nhìn hộp sữa bò trong tay, không biết cậu ấy có thích uống không nhỉ?

Do dự một lát, Tô Du Du quyết định đưa sữa bò cho cậu ấy, thuận tiện hỏi tên cậu ấy là gì luôn.

Vì thế, cô xoay người, đặt sữa bò trong tay lên bàn học của đối phương: “Cho cậu uống này.”

Yến Trì buông quyển sách trên tay xuống, nhìn hộp sữa bò được trang trí cực kì hợp với tâm hồn thiếu nữ trên bàn mình, hơi hơi nhíu mày lại.

“Cầm về.” Anh mở miệng từ chối không nể nang gì.

“Cậu không thích sao?” Cằm cô gái nhỏ gác lên lưng ghế, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập thắc mắc.

“Không thích.” Yến Trì ghét bỏ nhìn thoáng qua hộp sữa bò.

“Thế thì thôi vậy.”

Tô Du Du buồn bã mà vươn tay, lấy hộp sữa bò về. Lần đầu tiên tặng quà bị thất bại, nói không buồn chắc chắn là nói dối. Nhưng mà, cô lại không quá nhụt chí, cùng lắm thì lần sau tặng đồ cậu ấy thích là được.

Sau khi Yến Trì từ chối tất tần tật lời mời của cô, thì anh cầm lấy sách trên bàn, trong lúc lơ đãng mà nhìn lướt qua bả vai suy sụp của cô gái nhỏ trước mắt, hiếm khi cảm thấy áy náy.

Điều này làm anh hơi chững lại, có phải giọng điệu vừa nãy của mình đã quá hung dữ hay không?

Một lát sau, sau khi nhận thức được mình đang nghĩ gì, khóe miệng Yến Trì hơi giật giật.

Hiện tại anh đang làm gì vậy? Nghĩ ngợi sao? Đúng là nhàn phát khiếp mà. Từ bao giờ mà anh lại có được phẩm chất thiện lương tốt đẹp này vậy?

Đột nhiên cảm thấy hơi phiền lòng, Yến Trì lại ném sách vở trong tay xuống, chân dài đang gác trên ghế bên cạnh cũng bỏ xuống luôn.

Ghế dựa phía sau phát ra tiếng chói tai, đánh thức Tô Du Du đang chăm chú tự hỏi lần sau nên tặng gì. Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, Yến Trì đã không còn ngồi tại chỗ nữa, cô chỉ thấy bóng dáng thon dài của anh đang dẫm lên ánh mặt trời, đi ra ngoài từ cửa sau.

….…

Tần Phán là học sinh nội trú, từ trước đến nay luôn là người đến lớp đầu tiên.

Nhưng hôm nay, khi cô ấy đến lớp, thì phát hiện bên trong đã có người tới. Đó là cô bạn cùng bàn mềm mại yếu ớt, lá gan thì bé như cái mắt muỗi của cô ấy, đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Đột nhiên, nghĩ tới việc mình vừa gặp một người khác ở hành lang, lại nhìn về phía bạn cùng bàn đang uể oải, đôi mắt dưới chiếc kính dày nặng hiện lên một tia nghi ngờ.

Cô ấy buông cặp sách, ngồi xuống, nhìn về phía Tô Du Du: “Cậu không bị bắt nạt chứ?”

Khuôn mặt nhỏ Tô Du Du đầy sửng sốt: “Hả?”

“À, không có gì.”

Sau khi Tần Phán quan tâm tượng trưng bạn cùng bàn một chút, thì cũng không để ý vấn đề này nữa. Thuần thục lấy sách vở ra, vừa cầm bữa sáng ăn, vừa học từ mới.

Tô Du Du nhịn không được mà nhìn cô ấy vài lần, lại một lần nữa cảm nhận được nỗi khắc khổ của bạn cùng bàn.

Cô cũng không thể để mình bị tụt lại phía sau!

Tô Du Du cắm ống hút vào hộp sữa bò, uống một ngụm sữa trước, sau đó liền noi gương Tần Phán, nghiêm túc học tập.

….….

Tiết đầu buổi sáng là tiết tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh ăn mặc rất “trendy” (thời thượng), tươi cười đến lớp học.

Đầu tiên là quét mắt quanh lớp học một cái, nhìn chỗ cuối lớp vẫn trống không, cô không hề cảm thấy bất ngờ.

“Mọi người mở vở ra, chúng ta kiểm ra nghe viết từ đơn.”

Tô Du Du được Tần Phán nhắc nhở, lấy một quyển vở mới tinh ra, nghiêm túc viết tên mình xuống.

Tiếng Anh không phải là vấn đề khó với cô.

Bởi vì ở kiếp trước, tuy cha mẹ cưng chiều cô, nhưng vẫn chú ý đến phương diện giáo dục và học tập. Dù nội dung học chủ yếu là dựa trên sở thích, rất khác so với giáo dục truyền thống, nhưng Tô Du Du vẫn học được rất nhiều điều.

Tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng nhất thế giời, tất nhiên là cha mẹ Tô Du Du sẽ không bỏ qua. Thậm chí, vì để xây dựng môi trường tiếng Anh, còn cố ý tuyển người làm trong nhà có thể nói lưu loát tiếng Anh. Mà khi cô nói chuyện với cha mẹ, cũng là một nửa dùng tiếng Trung, một nửa dùng tiếng Anh.

Rất nhanh đã hết tiết đầu.

Giáo viên tiếng Anh ôm vở nghe viết của cả lớp về văn phòng.

Tiết sau cô không có lớp, nên liền lấy bút đỏ ra chấm chữa luôn.

Lúc này, mấy giáo viên khác vẫn còn ở văn phòng, giáo viên tiếng Anh tùy tiện nói: “Cô giáo Lưu à, Yến Trì lớp cô hôm nay lại không tới.”

Lưu Xuân Mai đang chỉnh sửa giáo án, thở dài: “Thằng bé này nha…”

Yến Trì cực kì nổi tiếng trong nhóm giáo viên ở Nhất Trung Nam Thành, biểu hiện ngày thường hoàn toàn là bộ dáng của học sinh hư, đi học thì ngủ, không nghiêm túc nghe giảng, còn thường xuyên trốn học. Nhưng mà, mỗi lần tham dự kì thi lớn, đều có thể dễ dàng đạt được hạng nhất, là một đối tượng các giáo viên vừa yêu vừa hận.

Dù đã thử qua tất cả các biện pháp, nhưng vẫn không ăn thua, nên các giáo viên cũng đành phải từ bỏ.

Cuối cùng là thành cục diện ngày hôm nay.

Mấy giáo viên bắt đầu nói chuyện phiếm, giáo viên tiếng Anh vừa chữa từ đơn, vừa câu được câu không tiếp chuyện.

Lại mở thêm một quyển vở nữa ra, cô lập tức bị hấp dẫn bởi chữ viết đẹp đẽ trên trang giấy.

Đây là chữ của học sinh nào, mà lại có thể tiến bộ nhanh đến vậy?! Rồi thấy từ đơn nghe viết bên trong, cũng không ngoài dự kiến mà đúng hết.

Cô mở tờ giấy ghi họ tên ra, xem xong không khỏi nhướn mày: “Cô giáo Lưu, em học sinh mới của chị không tệ lắm đâu! Thái độ học tập rất nghiêm túc, trước kia nghe chị nói, em còn tưởng là học sinh kém nữa chứ!”

Giáo viên tiếng Anh không phải là chủ nhiệm lớp, nên cũng không tham gia vào cuộc họp lần trước hiệu trưởng mở.

Vẫn là Lưu Xuân Mai nói qua với các giáo viên dạy lớp 1 một chút, có một học sinh mới đến, tính tình cực kì hướng nội, không có nền tảng kiến thức gì, không cần yêu cầu quá cao với con bé về phương diện học tập.

Nếu hiện tại nhắc tới vấn đề này, Lưu Xuân Mai cũng thuận tiện hỏi các giáo viên khác, biểu hiện của Tô Du Du trong lớp như thế nào, và tất cả giáo viên đều trả lời là đi học rất nghiêm túc.

Chẳng qua là, lúc giải lao giữa giờ, cô vẫn gọi Tô Du Du vào văn phòng, dịu dàng hỏi thăm cô về cảm giác học ở lớp như thế nào, có thích ứng được không.

Tô Du Du đã không còn sợ hãi với cô giáo nữa, nhìn Lưu Xuân Mai cười mềm mại, nói: “Lớp mình rất tốt, đi học, nghe các thầy cô giảng bài rất vui ạ.”

Nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt, Lưu Xuân Mai cố mãi mới nhịn xuống được cảm giác muốn sờ đầu cô. Ho nhẹ một tiếng, cô kéo ngăn kéo bàn ra, lấy ra một tấm card nho nhỏ.

“Thẻ cơm của em hôm nay đã làm xong, em lấy về đi này.”

“Em cảm ơn cô.”

Tô Du Du cầm lấy chiếc thẻ cơm màu xanh dương chưa bằng bàn tay mình, bên trên có ảnh thẻ của cô và thông tin lớp học linh tinh.

Sau khi ra khỏi văn phòng giáo viên, Tô Du Du bước từng bước nhỏ về lớp mình.

Trên hành lang có không ít người đang nô đùa, Tô Du Du rũ mắt, không tiếp xúc ánh mắt với những người này.

Nhưng mà, khi đi được nửa đường, cô lại đột nhiên bị người khác ngăn cản.

Tô Du Du dừng chân lại, nâng mắt lên, nhìn mấy học sinh nữ trước mắt.

Cô bạn cầm đầu đang mặc đồng phục trắng xanh giống cô, mái tóc mềm mại đang xõa tung trên vai, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt cong cong nhìn về phía Tô Du Du: “Chào bạn, tớ tên là Hạ Ngữ Vi.”

“Hả… Tớ tên là Tô Du Du.” Đột nhiên được chào hỏi, làm Tô Du Du hơi hoang mang.

“Bạn học Tô Du Du, xin chào cậu!” Hạ Ngữ Vi cười khanh khách, lại tiếp tục nói: “Tớ thấy cậu đang đi về phía lớp 1, cậu là học sinh mới của lớp 1 sao?”

“Ừ.” Tô Du Du không biết Hạ Ngữ Vi hỏi chuyện này để làm gì, nhưng vẫn gật đầu.

Nhưng mà, tên Hạ Ngữ Vi có hơi quen tai nhỉ? Hình như cô đã nghe ở đâu rồi. Trong đầu đột nhiên hiện ra lời Tô Mạn Mạn nói với cô ở trên xe.

Cô nghĩ nghĩ, Hạ Ngữ Vi chính là bạch liên hoa Tô Mạn Mạn nói đến sao?

Nghĩ đến lời miêu tả của Tô Mạn Mạn, Tô Du Du hơi lùi ra sau một chút. Nhưng mà, lại không nhịn được tò mò mà nhìn người phía trước, hình như là không quá giống lời Tô Mạn Mạn miêu tả thì phải?

“Oa, vậy thành tích của cậu nhất định là rất tốt rồi!” Chỉ nghe thấy Hạ Ngữ Vi hơi kinh ngạc mà hô lên một tiếng. “Các bạn ở lớp 1 đều học cực kì giỏi, lần trước tớ thi cuối kì không tồi, vốn dĩ cho rằng là sẽ có cơ hội vào lớp 1, hóa ra là vẫn chưa đủ tốt…”

Tô Du Du mơ hồ mà chớp chớp mắt.

“Ngữ Vi, cậu không cần khiêm tốn.” Bên cạnh có người cười nói. “Cậu mà chưa đủ tốt, thì bọn tớ còn ra thể thống gì nữa chứ!”

“Đâu có đâu!” Hạ Ngữ Vi lập tức xua tay. “Các cậu đừng tâng bốc tớ trước mặt bạn học Tô Du Du như thế!”

“Đúng rồi, bạn học Tô Du Du, trước kia cậu học ở trường nào vậy?” Hạ Ngữ Vi lại chuyển hướng câu chuyện về Tô Du Du đang im lặng đứng một bên.

Khi Tô Du Du còn đang rối rắm về câu chuyện loằng ngoằng của Hạ Ngữ Vi và lời miêu tả của Tô Mạn Mạn, thì đột nhiên bị Hạ Ngữ Vi hỏi chuyện.

Tự hỏi một chút, cô hơi hơi mở miệng ra trả lời: “Trước kia tớ ---”

“Tô Du Du.”

Lời còn chưa nói xong, thì một âm thanh không kiên nhẫn đã vang lên, ngắt lời của Tô Du Du.

Mọi người nhìn đến nơi phát ra âm thanh, sau đó sắc mặt liền biến đổi.
— QUẢNG CÁO —