Đây là lần đầu tiên Tô Du Du tỉnh táo mà bước ra khỏi phòng.
Cô đi chậm dọc theo hành lang, cuối cùng thì dừng lại trước một tấm cửa dày và nặng.
Duỗi tay gõ gõ cửa, bên trong truyền tới âm thanh của Phương Nhân: “Mời vào.”
Tô Du Du vặn then cửa ra, đi vào.
Phương Nhân đang ngồi phía sau bàn làm việc, cúi đầy xem văn kiện, cho rằng người đi vào chính là người giúp việc, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tôi không ăn cơm tối.”
Sau một lúc lâu, không nghe thấy người giúp việc đáp lại, bà hơi kì quái mà ngẩng đầu, sau đó thấy Tô Du Du cách mình không xa.
Phương Nhân không khỏi kinh ngạc, cây bút đang cầm trên tay cũng rơi lạch cạch xuống bàn.
Phương Nhân không dám tin mà nhìn người trước mắt. Con bé đang nhìn bà, không né tránh cũng không sợ hãi.
Một năm này, cuộc sống của Phương Nhân không quá tốt.
Từ khi đến nước M, phát hiện sự bất thường của Tô Du Du, bà vội vàng gọi điện cho bác sĩ tư nhân, cuối cùng, qua những lần chẩn đoán của các bác sĩ chuyên khoa, kết luận là Tô Du Du có bệnh tự kỉ rất nghiêm trọng.
Một năm, bà cho con bé tiếp thu bao cuộc trị liệu liên tục, các chuyên gia nổi danh trong và ngoài nước đều được mời đến, nhưng tất cả đều lực bất tòng tâm.
Có đôi khi, Phương Nhân sẽ nghĩ, rõ ràng là khi ở trong nước, con bé vẫn sống rất tốt, nhưng khi tới nước M lại biến thành như vậy, có phải đây là báo ứng của bà, báo ứng cho việc bà vứt bỏ con bé, báo ứng cho việc bà ép buộc con bé theo mình hay không.
Một năm này, bà làm chậm tiết tấu làm việc của mình hơn, không liều mạng như trước nữa, không còn thường xuyên ở ngoài vài tháng, thậm chí là một năm để hoàn thành một hạng mục nữa. Bà bắt đầu đem hết công việc về nhà xử lí, mỗi ngày đều dành thời gian để tới phòng Tô Du Du thăm con.
Cho dù con bé không chịu nói một câu nào với bà, nhưng tốt xấu gì cũng có thể chịu đựng được việc ngồi chung với bà trong phòng ngủ.
Nhưng hiện tại, nhìn Tô Du Du trước mắt, Phương Nhân hơi hoài nghi là bản thân đang nằm mơ.
Bà hơi không khống chế được mà đứng lên, đi đến trước mặt Tô Du Du.
Bà vươn tay muốn ôm khuôn mặt con bé, nhưng lại bị Tô Du Du nghiêng đầu né tránh.
Nhìn động tác trốn tránh của cô, trong lòng Phương Nhân dâng lên một cỗ chua xót.
“Con muốn đi học.” Tô Du Du nhìn Phương Nhân, bình tĩnh nói.
“Được.” Phương Nhân gật đầu, liếc mắt nhìn Tô Du Du một cái thật sâu.
….…
Cứ như vậy, Tô Du Du được đưa đến một trường học, đây là một ngôi trường hoàn toàn khác nơi cô đã từng học trước kia.
Các bạn học và các thầy cô với khuôn mặt và màu da khác nhau, những bài giảng toàn tiếng Anh, để nghe được một câu tiếng Trung thật sự là rất khó.
Trường học yêu cầu học sinh phải học nội trú, ở kí túc xá, rất hợp với ý của Tô Du Du. Hầu hết thời gian cô đều ở đây, ngày tết ngày lễ ngày nghỉ cũng không về nhà. Thỉnh thoảng, Phương Nhân cũng sẽ tới thăm cô, nhưng hai người cũng chỉ nói chuyện được đôi ba câu bâng quơ.
Có đôi khi, cô thấy Phương Nhân định nói cái gì đó, nhưng Tô Du Du không muốn nghe, luôn lảng tránh bằng một đề tài khác.
Tô Du Du cảm thấy bản thân mình là một sự tồn tại dị biệt trong trường học, nhưng cô cũng không để ý.
Cô dùng hết thời gian để học ở trường và tự học, cô hiểu rằng, chỉ có làm như vậy thì bản thân mình mới có thể nhanh chóng trở về “nhà”.
Sinh hoạt trong trường bình yên mà đơn điệu, chiếc di động mà Tô Mạn Mạn mang đến, được Tô Du Du cất kĩ dưới gối đầu.
Cô không dám khởi động máy, bởi vì cô sợ, sợ nếu bản thân nhìn thêm một chút, thì sẽ không chịu được cuộc sống bây giờ.
Cô phải học được cách chờ đợi, học được cách ngủ đông, chờ đến khi bản thân thành chú chim trường thành, sẵn sàng sải cánh bay, thì mới có thể tạm biệt nơi này.
…...
Tô Du Du học tập rất khắc khổ, cũng rất có thiên phú.
Chỉ dùng thời gian nửa năm, cô đã được một trường đại học danh tiếng ở nước M tuyển thẳng, được học chuyên ngành mà mình yêu thích, hơn nữa, sau khi nhập học không bao lâu, đã được đi theo một giáo viên hướng dẫn rất nổi tiếng, vào phòng thí nghiệm của ông.
Cuộc sống đại học của Tô Du Du rất đơn giản, hầu hết thời gian đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm và thư viện.
Tất cả các hoạt động giải trí đều hiếm khi tham gia, dù cho có rất nhiều người ngỏ ý mời cô.
Phương Nhân yên lặng chú ý sinh hoạt của Tô Du Du, dù cho con bé rất ít khi về nhà, dù cho mối quan hệ của hai người đã mỏng manh tới mức đáng thương.
Nhưng nhìn sinh hoạt của con bé, Phương Nhân bắt đầu cho rằng cô đã dần dần buông xuống, bắt đầu an phận sinh sống ở nơi này. Tuy nhiên, không hiểu vì sao, trong lòng bà luôn có chút bất an.
Cho đến một ngày, Tô Du Du nửa năm chưa từng về nhà một lần, bỗng xuất hiện ở biệt thự.
Cô đặt phong tư màu trắng có huy hiệu trường học lên bàn Phương Nhân.
Nhìn thấy phong thư màu trắng này, dự cảm xấu trong lòng Phương Nhân càng thêm mãnh liệt.
Bà mở phong thư ra, rút tờ giấy bên trong, nhanh chóng đọc ra nội dung lá thư, sắc mặt dần dần trầm xuống.
“Con vẫn muốn về sao?” Âm thanh bà trầm thấp.
“Đúng vậy.” Tô Du Du kiên định trả lời.
“Vì sao vẫn luôn muốn trở về?” Phương Nhân hơi tức giận mà đề phong thư và lá thư dưới cánh tay mình, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tô Du Du. “Nơi này ở gì không tốt? Điều kiện sinh hoạt, tài nguyên học tập đều là tốt nhất! Vì sao con luôn nhớ mãi không quên cái Nam Thành đó?!”
“Dù nơi này có tốt, thì cũng không phải là nơi con muốn sinh hoạt.” Tô Du Du bình tĩnh trả lời.
Cô nhìn Phương Nhân sau bàn thật lâu, trong lòng đang âm thầm nghĩ các điều khoản để đàm phán với bà. Ví dụ như bản thân đã trưởng thành, đã có quyền tự quyết định cuộc sống, vân vân…
Nhưng mà, điều làm Tô Du Du bất ngờ, là Phương Nhân không hề dùng điều kiện khác để ép buộc cô.
Chỉ thấy bà mỏi mệt ngả lưng ra lưng ghế phía sau, nhìn Tô Du Du: “Nếu con đi rồi, thì tất cả tài sản của dì sẽ không có liên quan gì đến con nữa.”
Tô Du Du nhìn thoáng qua Phương Nhân, cô không rõ vì sao Phương Nhân lại cho rằng mình h@m muốn mấy thứ tài sản vật chất đó của bà.
Cô không nói gì, mà xoay người đi ra ngoài, bước đi rất kiên định, bóng dáng không hề lưu luyến.
Phương Nhân nhìn thân ảnh cô biến mất ở ngoài của, hơi mệt mỏi mà xoa giữa mày.
Ngày này vẫn sẽ tới. Nếu bà muốn ngăn cản Tô Du Du, thì vẫn còn rất nhiều biện pháp khác. Nhưng bà đã rất mệt mỏi, cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ mấy năm trước.
Cứ như vậy đi. Bà thở dài.
*
Trong đêm trước khi đi, tại một quán ăn.
Tô Du Du và Tô Mạn Mạn ngồi đối diện nhau.
“Thật sự phải đi sao?” Tô Mạn Mạn cầm chiếc cốc chân dài lên, lay động một chút, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cô ấy nhìn khuôn mặt đẹp đến khó thở của Tô Du Du, thở dài một hơi: “Lúc đầu, ngày nào em cũng bận bịu làm nghiên cứu, nên hai ta không có thời gian gặp mặt nhiều. Bây giờ em lại phải về nước, chúng ta càng khó gặp lại nhau hơn.”
Hai người ở hai trường đại học khác nhau, bình thường cũng không gặp mặt thường xuyên lắm.
Tô Du Du mím môi, cười cười không nói gì.
“Haizzz, thôi thôi!” Tô Mạn Mạn thở dài một hơi, phun tào. “Cũng không biết Yến Trì kia có cái gì tốt nữa!”
Tô Du Du cầm ly rượu lên, nâng ly với Tô Mạn Mạn: “Cảm ơn chị, chị gái.”
Âm thanh cô chân thành mà tha thiết.
Tô Mạn Mạn bị lời cảm ơn bất thình lình của Tô Du Du làm cho ngượng ngùng, nhanh chóng che giấu bằng cách nhấp một ngụm vang đỏ, giả vờ không thèm để ý nói: “Chuyện đó có là gì đâu! Ai bảo chị là chị gái em cơ chứ!”
Đột nhiên, cô ấy nghĩ tới cái gì đó, liền ác liệt nói: “Em nhớ kĩ cho chị, em chỉ có một người chị gái là chị thôi, không đến lượt con tiện nhân Hạ Ngữ Vi kia!”
Chiếc máy bay đang bay giữa các tầng mây, Tô Du Du ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn biển mây quay cuồng bên ngoài, đột nhiên trong lòng dâng lên vài phần khẩn trương.
Đến bây giờ, cô vẫn còn cảm giác không chân thật, cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Cô thật sự đã trở lại sao? Trở lại nơi mà đêm khuya mình nhớ tới rơi lệ.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Nam Thành, Tô Du Du kéo vali của mình ra khỏi sân bay.
Cảnh tượng trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Thành thị này vẫn chuyển động không ngừng, cũng không phát sinh sự thay đổi nào sau khi cô rời đi.
Tô Du Du ngồi trên xe, đi thẳng đến đại học Nam Thành- trường đại học mơ ước hồi cô còn học cấp ba.
Trong văn phòng kiến trúc cổ xưa.
Tô Du Du đang ngồi đối diện với một giáo sư già.
Trên mặt giáo sư có đeo kính lão, cúi đầu lật xem tư liệu của Tô Du Du.
Ông vừa xem, vừa lộ ra ánh mắt tán dương. Ngẩng đầu nâng mắt kính lên, ông nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi ngoan ngoãn phía trước, nói: “Thầy đã xem qua tư liệu về em, lí lịch rất đẹp, các hạng mục tiến hành cũng vượt xa phần lớn các nghiên cứu sinh.”
Tô Du Du ngoan ngoãn nghe.
“Nhưng thầy có một thắc mắc. Theo thầy biết, trước kia em đang ở phòng thí nghiệm đứng đầu thế giới, vì sao lại bỏ lại hoàn cảnh ưu việt bên kia, mà tới trao đổi với đại học Nam Thành chúng ta?”
Tô Du Du nhìn giáo sư già trước mắt, nói: “Giáo sư Diêu cũng là một ngôi sao sáng trong ngành vật lí học. Em cũng không cho rằng hoàn cảnh trong nước lại kém xa nước ngoài.”
Những lời này cũng không phải là nói dối, giáo sư già trước mặt này là nhà vật lí học Diêu Hoành Quang nổi tiếng cả trong và ngoài nước, so với giáo viên hướng dẫn của Tô Du Du ở nước ngoài, cũng được coi là kẻ tám lạng người nửa cân.
Giáo sư Diêu cười, đôi mắt cơ trí mà nhìn về phía Tô Du Du: “Thầy muốn nghe lời thật lòng.”
Tô Du Du ngừng lại, vẫn nói thật: “Em muốn trở về tìm một người.”
Giáo sư Diêu cũng không hỏi tiếp, mà mở phong thư đề cử bên cạnh ra, mỉm cười nói: “Thư đề cử của giáo viên hướng dẫn em thầy cũng đã nhận được. Ông ấy đánh giá rất cao về năng lực của em. Phòng thí nghiệm của thầy cũng hoan nghênh em gia nhập.”
Tô Du Du nhìn ông nói lời cảm ơn.
“Được rồi, vậy em đi về sắp xếp trước đi.” Giáo sư Diêu cười nói. “Người đưa em tới kí túc xá đang chờ sẵn bên ngoài rồi.”
Sau khi Tô Du Du chào tạm biệt ông, liền cầm đồ đạc của mình ra ngoài.
Không hiểu vì sao, cô cứ cảm thẩy nụ cười của ông mang theo vài phần đùa cợt.
Tô Du Du đóng cửa lại, phát hiện bên ngoài có một người đang chờ, là một cô gái nhỏ xinh.
Thoạt nhìn, cô ấy trông hơi khẩn trương, bất an mà đi tới đi lui chỗ góc tường, miệng không ngừng hoạt động, như đang học thuộc cái gì đó.
Đột nhiên, cô ấy quay đầu, thấy Tô Du Du bên cạnh cửa.
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ hơi đỏ đi tới, dùng tiếng Anh bắt đầu giới thiệu bản thân. Có thể là vì hơi khẩn trương, nên nói tiếng Anh hơi lắp bắp.
Tô Du Du nhìn cô gái trước mặt cười cười, dùng tiếng Trung rõ ràng mà nói: “Tớ có thể nói tiếng Trung.”
Cô gái như hổ được thả về rừng, lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cậu là người Trung Quốc sao?! Thật tốt quá, lúc nãy tớ còn thấy cực kì khẩn trương, còn đã học thuộc sẵn lời thoại trong đầu rồi cơ.”
Nói xong, cô ấy rút một tờ giấy trong túi ra, trên giấy chi chít các hàng chữ tiếng Anh.
Tô Du Du nhìn đến mức bật cười, cô gái đỏ mặt mà nhìn cô một cái: “Cậu đúng là quá xinh đẹp rồi!”
“Đúng rồi, tớ tên là Chu Lâm Tuyết, là sinh viên năm hai khoa kinh tế, về sau chính là bạn cùng phòng mới của cậu!”
Chu Lâm Tuyết vui vẻ nhìn Tô Du Du, tự giới thiệu bản thân. Cô ấy là một người hoạt bát và cởi mở, lúc này đã ríu rít nói chuyện với Tô Du Du: “Cậu biết không, đàn anh đột nhiên hỏi tớ có muốn làn người dẫn đường cho một sinh viên tới trao đổi nước ngoài không. Lúc ấy tớ còn giật mình thon thóp luôn ý!”
Nói xong, cô ấy lại nhìn hành lí trong tay Tô Du Du: “Có nặng không? Để tớ giúp cậu cầm cho!”
Tô Du Du nhìn hành lí trong tay mình bị cướp đi, đột nhiên cảm thấy đau đầu. Cô đã biết tình huống đại khái rồi.
Giáo viên hướng dẫn của cô có rất nhiều thành tựu trong chuyên ngành, nhưng lại là một lão ngoan đồng*. Khi mình vừa vào trường không lâu, đã gia nhập phòng thí nghiệm của ông ấy, bình thường đều dành đa số thời gian nghiêm túc làm thí nghiệm, nhưng lão ngoan đồng lại thấy cô quá trầm tính, luôn làm chút chuyện kì quái để trêu cô.
*Lão ngoan đồng: người lớn tuổi nhưng có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con.
Tô Du Du hơi cạn lời. Bây giờ trao đổi tới đại học Nam Thành, nói vậy, chắc là ông ấy đã nói cái gì đó trong thư đề cử với giáo sư Diêu, nên mới sắp xếp một người hoạt bát như Chu Lâm Tuyết làm bàn cùng phòng với mình…
Tô Du Du đi theo Chu Lâm Tuyết tới dưới kí túc xá, lên lầu mới phát hiện, đây là một phòng kí túc cho hai người.
Chu Lâm Tuyết để đồ đạc vào trong, cảm thán: “Chuyện này ít nhiều cũng nhờ cậu, tớ mới có thể ở phòng kí túc hai người xa hoa trong trường này đấy!”
“Bên này là giường của cậu, không cần khách sáo, thoải mái một chút nha!”
Tô Du Du đặt đồ đạc tùy thân của mình lên mặt bàn.
Sau khi ngồi xuống, cô mới phát hiện Chu Lâm Tuyết là một cô gái vàng trong làng xã giao. Mới vừa về kí túc xá, mà tin nhắn, điện thoại gì đó đã vang không ngừng.
Tô Du Du lắc đầu, tầm mắt dừng ở chiếc di động lộ ra trong túi.