Câu nói của hắn thành công khiến mọi người đều bàng hoàng, Lâm Hoa không tin vào mắt mình, ánh mắt đều là cực kì đau thương. Hoàng thượng.. người thật nhẫn tâm.
Lâm Hoa vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp lúc khóc cũng thật hoa lệ, hắn nhìn nàng lại cảm thấy áy náy một chút, dù sao nữ nhân này đối với hắn cũng có ân, chỉ là Hàn Lạc Thần cảm thấy, ân tình này bao nhiêu năm qua hắn trả cho nàng cũng thật quá sức rồi. Vì nàng dung túng bao nhiêu chuyện, hại mất bao nhiêu mạng người vì sự ngông cuồng đó. Hôm nay hắn nhìn ra người hắn thật lòng muốn dung túng là ai, người mà hắn không phải ngượng ép mình bảo vệ nàng thật tốt.
Dương Chi thấy thời thế thật giống ý nàng, làm bộ thục nữ hướng hắn cảm kích
"Ta đạ hoàng thượng tin tưởng" - sau đó cũng đưa ánh mắt đắc ý nhìn tần phi của hắn. Ha ha lão nương chính thức có thêm chỗ chống lưng thật vững vàng, các ngươi cứ là nên cẩn thẩn một chút!
———————
Qua vụ việc ngày hôm đó, Lâm Hoa bị cấm túc tại Quý hoà cung ba tháng, giống như cách ngày trước nàng ta đã phạt Mặc Dương Chi. Chỉ là Mặc công chúa còn có địa vị chống đỡ, Lâm Hoa thân phận hạ đẳng, so với đám tần phía dưới thấp hơn vài bậc, lại trong lúc đắc sủng ức hiếp quá nhiều người. Hạ nhân nhìn nàng ta đều là một bộ dạng hả dạ, quyền lực của nàng ta ở hậu cung cũng coi như xong rồi!
Chiều hôm đó Dương Chi ngồi trên cháp ngoài sân nhâm nhi điểm tâm. Trong đầu toàn là hình dáng của Hàn Lạc Thần
"Các em, hôm nay đúng là một ngày vui nha, ta lập tức tặng mỗi người trong Hiền Phúc cung này một nén bạc lớn ha ha"
Lời nàng vừa dứt, hạ nhân cực kì phấn khích đồng loạt quỳ xuống tạ ân điển, phải nói người trong Hiền Phúc cung không dưới vài chục người, nương nương thật đúng là hào phóng. Bọn họ được làm người ở Hiền Phúc cung đúng là một đại ân đức của ông trời, đi lại trong hoàng cung cũng được người ta coi trọng hơn, tất cả đều do Hoàng quý phi ban cho, bọn họ phải làm việc thật tốt để không phụ lòng người.
Phí Oanh lập tức mang bạc từ bên trong ra, hạ nhân trên dưới đều xếp hàng ngay ngắn, vừa nhận được bạc đã cười đến híp cả mắt. Làm Dương Chi cũng đắc ý vui theo. Chia cho bọn họ nàng cũng thật tốn một khoảng không ít. Bất quá bọn họ đối tốt với nàng như vậy, là anh chị em tốt, vẫn là nên ưu ái hơn người.
"Công chúa giá đáo"
Tiếng thông truyền từ bên ngoài phát ra. Nha đầu Minh Nguyệt, lâu như vậy rồi mới tới tìm nàng. Vì Minh Nguyệt thường xuyên đến đây nên hạ nhân đều đã bớt sợ hãi nàng, đồng loạt hành lễ một cái sau đó ai làm việc người nấy, dần tản đi hết. Minh Nguyệt nhìn nàng với ánh mắt toả sáng
"Chi tỉ, thành công rồi?"
Nàng tính hỏi lại là thành công cái gì. Nhưng rất nhanh đã hiểu ra, chính là thành công cưa đổ Thần Thần
"Bản lão nương ra tay, làm sao có thể thất bại!" - hất mặt lên trời mà trả lời
Ngồi xuống ghế gần đó, Minh Nguyệt tỏ vẻ bí hiểm nhìn nàng
"Muội biết tỉ thành công thật mĩ mãn, còn hạ bệ Lâm quý phi nhanh như vậy. Nhưng bất quá, tỉ xem...hai tháng nữa...humhh"
"Hai tháng nữa cái gì?" - Dương Chi bắt đầu bất an. Việc nàng rất thuận lợi có được Thần Thần, lại còn rất nhanh dẹp được đám ong bướm bên cạnh hắn, làm nàng cũng có chút thắc mắc ông trời thật tốt với mình như vậy sao? Nàng vẫn luôn tồn tại một loại cảm giác không an toàn.
"Có phải...có phải..Tam vương phi..." - nàng ấy trở về?
"Tam hoàng tẩu? Tam hoàng tẩu cái gì chứ! Ý của muội chính là hai tháng nữa, đám tú nữ, nữ nhi của bọn quan lại kia sẽ nhập cung tuyển tú, bọn họ đều đang rục rịch chuẩn bị thật tốt để nhập cung. Đến lúc đó tỉ tỉ sẽ có thêm thật nhiều tình địch. Vừa nghĩ tới muội đã cảm thấy thật kích thích!" - Minh Nguyệt đểu cáng nhìn nàng, nhìn Chi tỉ đấu với bọn họ nàng đều là cảm giác xem kịch vui, còn lại rất tin tưởng Hoàng đế ca ca sẽ không thích đám người kia cho nên mới khoái chí như vậy. Nàng cũng rất thích chơi đùa, sẽ cùng Chi tỉ trêu đùa chăm sóc bọn họ thật tốt!
Đầu Dương Chi nổi lên ba vạch hắc tuyến. Cái nha đầu chết tiệt này!
"Ngươi muốn chết!" - chuyện đáng ghét như vậy mà muội ấy còn nói với giọng điệu vui vẻ giống như lượm được vàng?
"Không có a!!" - Minh Nguyệt vội vàng phủ định đi, làm sao mà nàng muốn chết, chỉ là trêu chọc tỉ tỉ một chút
"Tỉ không cần lo lắng, mấy năm nay tên hoàng đế ca ca đó đều rất không ưu thích loại chuyện này. Hoàng huynh đều để mẫu hậu chọn một vài người cho có lệ để duy trì truyền thống. Có người ba năm trước nhập cung đến này còn chưa có gặp qua hoàng thượng. Tỉ không cần gấp"
Thật là vậy sao? Thần Thần đúng là lạnh lùng mà, nhiều nữ nhân như vậy mà không đến chăm sóc bọn họ một chút? Ách! Nàng nghĩ cái gì vậy, thật muốn hắn đến chăm sóc bọn họ sao?
"Vậy ai sẽ là người tuyển tú?" - Dương Chi thắc mắc
"Mẫu hậu, ba năm trước còn có Lâm quý phi và Sương phi. Năm nay muội nghĩ tỉ sẽ là người đi đó"
Hoàng quý phi đương nhiên có quyền đó
"Thần Thần không đi sao?"
"Thần Thần?.. ha ha cái tên yểu điệu như vậy cũng có thể dùng để gọi huynh ấy sao?" - cũng có thể sao? Nàng phải học hỏi mới được
"Thần Thần ca ca tuỳ hứng sẽ đến. Không thích sẽ không đến"
Dương Chi không để ý lời nói trọng tâm, chỉ bất mãn nhìn Minh Nguyệt
"Thần Thần chỉ có ta được gọi!"
Minh Nguyệt nhìn nàng buồn cười, càng muốn trêu chọc
"Cái gì chứ? Muội cũng thích gọi như vậy!"
"Cái nha đầu đáng chết này"
———————
Tối hôm đó, sau khi giải quyết tấu chương chồng chất, Hàn Lạc Thần không nghĩ nhiều liền di giá đến Hiền Phúc cung, trong đầu hắn hiện tại chính là đến để lãnh thưởng!
Bên trong Hiền Phúc cung, hắn đặt nàng trên đùi, sủng nịch gác gương mặt yêu nghiệt của hắn lên hóp cổ nàng nhẹ nhàng hít thở
"Trẫm đến đây để lãnh thưởng"
Ách! Dương Chi có chút hoảng hốt, quên mất phải trả công cho hắn, vậy nên ban nãy đều đã lấy bạc cho người ở Hiền Phúc cung
"Cái này...Thần Thần, cho ta khất có được không?"
"Tại sao?"
"Thì là ban nãy ta đều lấy bạc chia cho bọn họ cả rồi, hiện tại chỉ còn chút ít trang sức. Nhưng mà ta dẫu sao cũng là Hoàng quý phi của Thần Thần, nếu sao nay xuất hiện bên ngoài mà đến trang sức cũng không có thì rất khó coi nha..."
Nhìn nàng nhanh nhẹn nói một tràng, giống như sợ thật sự hắn sẽ lấy bạc của nàng
"Trẫm còn tưởng đến đây có thể đem một chút bạc về. Không nghĩ tới nàng lại có thể thất hứa như vậy. Nếu nàng bội tín như thế thì trẫm cũng nên qua xem xét Quý phi một chút"
"A..không nên" - nàng vội vàng ngăn cản, cái tên này thật tham lam như vậy? Còn cố ý khiêu khích nàng! Bất quá nàng không để Thần Thần rơi vào tay kẻ khác được
"Hửm?" - Hàn Lạc Thần cũng không nhận là được hắn đang trêu chọc nữ nhân này đến vui vẻ
"Ta cũng không có nói là không trả, chỉ là khất!"
"Nhưng hiện tại trẫm không muốn lấy bạc nữa"
"Hả? Chứ ta còn cái gì khác sao?"
Hắn bắt đầu khó hiểu nhìn nàng, cũng thật biết hạ giá.
"Đêm nay trẫm muốn sủng hạnh nàng"
Oang! Nữ nhân mặt dày nói chuyện giường chiếu thường xuyên như nàng thế mà lại đỏ mặt.
"Ta.."
"Không cho phép nàng từ chối, trẫm chính là đến đây lãnh thưởng"
"Ách! Như vậy cũng tính sao?"
Nàng rõ ràng đang lắp bắp làm cho hắn cực kì hứng thú, không nghĩ đến nàng còn có bộ mặt này. Nếu xem xét, hắn đã từng sủng hạnh nàng, nhưng khi đó là ở một hoàn cảnh khác, hiện tại Hàn Lạc Thần thật muốn chân chính có được nàng. Cho nên trực tiếp đứng dậy, ôm nàng tiến thẳng về phía sương phòng
"Thần Thần.." - Dương Chi nhỏ giọng sợ hãi kêu một tiếng. Cùng người mình yêu làm chuyện đó? Thật sự có thể sao?
"Ngoan một chút, chuyện này mai sau sẽ thành thói quen, nàng nên tập dần"
Lời nói của hắn có biết bao nhiêu vô xỉ, nàng không ngờ hắn còn có nét mặt này. Cái gì mà sau này sẽ thành thói quen! Ngại chết ta!
----------------
Hoan ái qua đi, Dương Chi e lệ nép bên người Hàn Lạc Thần, dù gì đi chăng nữa nàng đối với chuyện này cũng thật xa lạ, còn hắn thì lại rất có kinh nghiệm. Làm cho Dương Chi thật sự mệt mỏi
"Còn đau?"
Hắn nhẹ hỏi một câu, Hàn Lạc Thần phát hiện nàng đúng thật là nhỏ bé, làm cho người ta cảm giác phải thật cưng chiều nàng. Lại nói cơ thể này rất có ma lực mê hoặc hắn, cũng chưa từng khoái lạc nhưng thế, chỉ sợ trong lúc bản thân mất kiểm soát lại thương tổn nàng.
Nàng nghe hắn hỏi càng trở nên lúng túng, đầu càng vùi vào người hắn
"Một chút, nhưng rất tốt, ta không sao" - cùng người mình yêu làm chuyện này, nàng thật không muốn giấu diếm cảm xúc. Rất hạnh phúc đi? Có thể cùng hắn gần gũi như vậy, đặc biệt cảm giác rất hạnh phúc.
Hắn đặt nàng dưới thân, đưa mặt đến hõm cổ nàng hít thật sâu, cuối cùng không nhịn được, giọng khàn khàn cảm thán
"Tiểu Chi thật thơm"
Nàng được hắn khen thì cực kì vui vẻ, không quên khoe khoang
"Là ta mỗi ngày đều tắm bằng nước ngâm cánh hoa cẩm tú cầu và lá bạc hà, Thần Thần thích sao?"
Hắn cười, sau đó lại nghĩ ra điều không đúng hỏi nàng
"Thì ra nàng mang bỏ hoa hồng của Lâm Hoa để chồng thứ đó. Trẫm thấy nữ nhân đều ưa hương thơm của hoa hồng và oải hương, tại sao nàng không..."
Hoa oải hương? Nàng nhận ra sự khác biệt trong mắt hắn, có chút dao động, nàng bắt đầu cảm thấy thật ghen tị với nữ nhân đó, có chút căm ghét. Nàng ấy là cái gì chứ, tại sao chỉ một chút liên quan đến nàng ấy, Thần Thần đều trở nên như vậy?
"Thần Thần, ta biết chàng mãi không quên được, chỉ là khi chỉ có chúng ta, có thể vì ta mà đừng nghĩ đến nàng ấy được hay không?"
Nàng vô thức đưa ra một yêu cầu mà nàng thấy thật ngớ ngẩn đối với hắn, Hàn Lạc Thần đau lòng nhìn nàng, hắn không muốn nàng hiểu lầm chuyện gì, đối với hắn nàng mới là người hắn quyết định về sau sẽ yêu thương.
Thấy hắn không trả lời, Dương Chi tự thấy e ngại, cúi đầu
"Thật xin lỗi, là ta ích kỉ rồi" - yêu một người, sao có thể nói không nhờ liền không nhớ
"Trẫm không có ý đó, đừng nghĩ nhiều" - hắn thật lòng cũng không muốn nghĩ đến, dạo gần đây những giây phút hắn nghĩ về Nam Cung Tâm Nhú cũng dần thưa bớt rất nhiều mà chính hắn cũng không nhận ra, chỉ là đã nghĩ quá nhiều năm, nhắc đến một chút đều có thể hồi tưởng.
"Trẫm có chuyện này muốn nói rõ cùng Tiểu Chi"
Nàng nghĩ hắn lại nói đến Tam vương phi, cho nên im lặng chờ đợi hắn nói tiếp
"Lâm Hoa nàng ấy đã từng cứu trẫm một mạng"
"A?"
Bất ngờ nàng nhìn hắn, trước lúc nàng xuất hiện ở đây, chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện đi.
Sau đó, Hàn Lạc Thần nhẹ giọng kể cho nàng nghe mọi chuyện. Dương Chi chỉ nhớ được điểm quan trọng mà hắn muốn nói với nàng chính là, đừng gây khó dễ cho Lâm Hoa, hắn muốn nàng ấy yên yên ổn ổn sống hết đời trong hoàng cung này, bởi vì hắn không thể cho Lâm Hoa thứ tình yêu mà nàng ta muốn, đó là cách duy nhất hắn có thể trả ơn nàng ấy. Hàn Lạc Thần còn đặc biệt nhắc nhở nàng một câu rất ngọt ngào
"Dù có là vậy, nhưng Tiểu Chi nên nhớ, nàng là người trẫm sẽ bảo vệ và yêu thương"
Sáng hôm sau, nàng như mong ước thức dậy để giúp hắn chuẩn bị hoàng phục thượng triều
"Lát nữa lại đến chỗ ta ăn cơm nha?" - nàng đá mắt hỏi hắn, cũng giống như là thỉnh cầu
Đưa tay xoa mặt nàng, Hàn Lạc Thần bình tĩnh nói
"Đến tối trẫm lại đến, hôm nay Hi nhi trở về phủ thừa tướng, trẫm đã hứa cùng nàng ây dùng cơm"
Gương mặt nàng cực kì không vui, rũ mắt xuống
"Được thôi, ta ăn một mình cũng được"
Hắn lại cười ôn nhu một cái
"Nàng cùng trẫm dùng cơm với Hi nhi"
Ánh mắt nàng sáng rực nhìn hắn, ực ực hôm nay Thần Thần đẹp trai đến lạ kì
"Có thể sao?"
"Tại sao lại không thể? Nàng là nương tử của trẫm, đương nhiên có thể"
Dương Chi không nhịn được nhón chân hôn vào môi Hàn Lạc Thần một cái, gương mặt cũng đã đỏ bừng. Hàn Lạc Thần cũng vui vẻ hưởng thụ
"Được rồi, trẫm lên triều, nàng ăn gì trước đi, tránh đói. Nghe không?"
"Được"
Sáng sớm đã ngọt ngào như vậy, tâm tình Dương Chi hôm nay cực kì tốt, nét cười luôn hiện hữu trên gương mặt. Vậy mới nói, Thần Thần chính là người ảnh hưởng nhiều nhất đến cảm xúc của nàng ở thời đại này nha!
————————
Hi :)) thật ra hoa cẩm tú cầu không thơm mà cũng không nên dùng làm nước tắm đâu nha =))
Nhưng lỡ rồi chơi luôn
Au là cha là mẹ trong cái câu chuyện này =)))
Thả sao cho ta điii
Iu iu <3