Thẩm Lâm Hoan vô cùng bình tĩnh, gương mặt không có chút cảm xúc cho dù là sốt cao 38° cũng có thể mặt không biến sắc đối phó với mọi người xung quanh, đúng là một chút cũng không thể nhìn ra.
Lục Nghiêu vô cớ tức giận, cô bị câm à, sốt sao không lên tiếng? Còn chạy loạn làm gì, lo lắng nhiều chuyện thế? Anh chết rồi cần cô tới đưa tang à?
Thẩm Lâm Hoan yên lặng lùi về sau nửa bước, muốn xem vết thương ở khóe miệng anh, hơi nâng tay lên, kịp phản ứng lại rút tay về, hỏi anh, “Sao anh… lại đánh nhau với người ta.”
Anh nhìn không giống người dễ manh động.
Còn ở tuổi này nữa, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Sở Thiệu.” Lục Nghiêu nhíu mày, không ngờ lại đề cập tới vấn đề này, chẳng qua là trầm mặc chạm vào trán cô, “Sốt sao không nói.”
“Không sao, đã uống thuốc rồi.” Thẩm Lâm Hoan hơi nhíu mày, “Là do tôi không để ý nên bị gió lạnh thổi.”
“Em đến đây làm gì!” Lục Nghiêu thấy lạ, sao cô cáu kỉnh vậy.
Anh nắm cổ tay cô, dẫn cô đi ra ngoài.
“Cô ấy sốt, con đưa cô ấy tới bệnh viện.” Lục Nghiêu từ thư phòng đi ra, sắc mặt nghiêm túc nói, sau đó nhìn về phía ông nội, “Trở về con sẽ tự kiểm điểm, hôm khác sẽ đưa cho ông bản kiểm điểm.”
Nghe giọng nói kia, ông nội lại muốn tát anh, chẳng qua sự chú ý toàn bộ đặt trên người cháu dâu, cũng quên tát anh, “Sốt sao không nói vậy?”
Triệu Khanh Chi mới vừa cầm tay Thẩm Lâm Hoan cảm nhận được nhiệt độ trên người cô, thần sắc rất bình thường, ngược lại cũng không nhìn ra cô sốt. Vậy nên tự trách nói: “Cái đứa bé này.”
Thẩm Lâm Hoan hơi rũ mắt, không biết phải làm sao, “…Con không sao.”
Cùng lắm chỉ là ốm thôi.
Thập Nhị há to miệng, quan sát cô từ trên xuống dưới, “Chị dâu Thập Nhất, chị cũng quá trâu bò rồi, mỗi lần em ốm đều cảm giác mình không xong rồi, sao chị lại không thấy gì vậy.”
Con ngươi của Thẩm Lâm Hoan chậm rãi di chuyển, không biết là sốt nên hành động chậm chạp hay do đối mặt với sự quan tâm của mọi người bị luống cuống, dùng sức nắm tay Lục Nghiêu.
Tay của con trai rất lớn, bỗng cô kịp phản ứng liền buông lỏng tay. Một lát sau, ngược lại bị Lục Nghiêu nắm chặt, cô nghiêng đầu sang liền đối mắt với ánh mắt kín đáo của anh.
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô, thu hết phản ứng vi diệu của cô vào đáy mắt, mi mắt dần trầm xuống.
Nhớ tới lần trước có người cười nhạo Thẩm Lâm Hoan, “Kiêu ngạo à? Đổi lấy tuổi thơ. Nghe nói khi bé, cô ấy luyện đàn sai bao nhiêu nốt thì sẽ bị đánh từng ấy cái. Mùa đông lớn chỉ mặc một chiếc áo lông đứng ở sân luyện khẩu ngữ, mẹ cô ấy nói như thế đầu sẽ thanh tỉnh. Cuối tuần, cô ấy phải đến bốn lớp học trong một ngày và các gia sư lấp đầy thời gian rảnh. Thẩm Lâm Kiệt cũng cười nhạo nói không biết còn tưởng đang đào tạo tổng thống đó!”
“Dừng, Thẩm Lâm kiệt nói linh tinh cũng có người tin.”
Khi nghe, Lục Nghiêu cũng không tin làm gì có người mẹ tàn nhẫn như thế, lúc này nhìn cô cảm thấy luống cuống trước mọi người, đột nhiên cảm thấy cô từ trước đến giờ không nhận được sự quan tâm thật lòng.
Rốt cuộc cô trưởng thành như thế nào?
Không rõ, cho dù quen biết từ nhỏ, vẫn có thể xa lạ đối với cô. Dường như cô không muốn người khác biết cô là người thế nào.
Thẩm Lâm Hoan vẫn cố chấp lắc đầu, dửng dưng nói, “Con không sao.”
Lục Nghiêu yên lặng kéo cô đi ra ngoài.
Triệu Khanh Chi ở sau lưng anh mắng, “Con đi chậm một chút, chân con dài vậy mà.”
Lục Nghiêu quay đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan, chân mày cô khẽ nhíu, cố hết sức đuổi kịp anh nhưng lại mím chặt môi.
“Em cũng không phải là người câm!” Lục Nghiêu cuối cùng vẫn không nhịn được, “Em không biết nói?”
Đôi chân mày hơi nhíu lại của Thẩm Lâm Hoan nhanh chóng nhíu chặt, cảm thấy Lục Nghiêu tự dưng tức giận không thể giải thích, bướng bỉnh nói, “Tôi theo kịp.”
Lục Nghiêu tức đến bật cười, giận dỗi đi nhanh hơn, Thẩm Lâm Hoan bị anh lôi đi khá khó chịu, trong lòng cô lần nữa mặc định anh vui giận bất thường. Vẫn như cũ không lên tiếng, tính cách cô quả thực rất cố chấp, càng có người muốn cô yếu thế, cô càng không chịu thua.
Cô không biết mình đã chọc giận anh chỗ nào hay là bị ông nội mắng nên muốn xả giận! Hoặc là bị mắng còn biết cô bị bệnh, còn phải tốn công đưa cô đi khám bệnh nên cảm thấy phiền?
Thẩm Lâm Hoan không nghĩ ra vì vậy dứt khoát nói: “Tự tôi đi bệnh viện cũng được, anh không cần để ý đến tôi.” Thật ra thì cô cảm thấy mình căn bản không cần phải đi bệnh viện, dường như từ bé tạo thành thói quen, chỉ cần có thể làm việc, cô cũng tình nguyện chịu đựng không muốn đi gây phiền phức cho người khác, do đó, lớn lên không cần bị bố mẹ chỉ trích, cô cũng sẽ từ bỏ trong tiềm thức.
Lục Nghiêu đã nhét cô vào xe, anh tự mình lái xe, quay tay lái, ánh mắt tập trung nhìn đường, không để ý đến cô, sợ bị chọc tức chết. Từ nhỏ với hoàn cảnh sinh hoạt của anh nên không thể hiểu được sao cô lại như vậy. Rõ ràng đây là chuyện rất đơn giản, chỉ cần nói một câu, rõ ràng là chuyện rất dễ dàng và thoải mái, sao đối với cô lại khó khăn.
Thẩm Lâm Hoan thật sự cảm thấy trưởng bối nhà họ Lục đều rất tốt, mấy lần tới liền chắc chắn là rất tốt, không phải giả vờ. Vì vậy trong lòng rất trân trọng.
Cũng có thể hiểu được: Lục Nghiêu phần lớn là do áp lực từ người lớn, không thể không đối xử tốt với cô. Thập Nhị nói ông nội ghét nhất là lấy hôn nhân làm trò đùa, ngay cả khi không thích cô, anh vẫn buộc mình phải có trách nhiệm, đúng không?
Cho nên Thẩm Lâm Hoan cho anh bậc thang, nói mình có thể, cô cũng thật sự có thể, Chu Phù nói với cô rằng cái này là tật xấu, thật ra thì không phải thói quen, tất cả có thể tự giải quyết thì cần gì phải nhờ người khác.
Cô không phải người nhu nhược, không cần người khác thương hại, cũng không mong bị chú ý.
Nhưng Lục Nghiêu không nhận cái bậc thang này, anh lái xe chở cô tới bệnh viện tư nhân, bảo vệ nhận ra xe anh, lại gần mở cửa trịnh trọng chào một cái, hướng về phía radar: “Lục tổng tới.”
Tiếng mưa rơi tí tách, Thẩm Lâm Hoan vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, cả thành phố ngập trong mưa, thật ra thì cô rất thích trời mưa. Mà Tân Thành lại rất nhiều mưa, cô học đại học ở Hải Thành nên hồi đó thường xuyên nhớ về Tân Thành. Đối với cô, thành phố này mang rất nhiều nỗi buồn phức tạp. Hôm nay, Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ lung tung, có lẽ Lục Nghiêu cũng có một phần.
Cả một đường, hai người không một ai lên tiếng.
Lúc bác sĩ riêng của anh đi ra, Lục Nghiêu một tay đút túi, một tay còn lại nắm tay Thẩm Lâm Hoan, tài xế phía sau lái xe đến bãi đậu xe chờ.
Thẩm Lâm Hoan sốt, ý thức mơ hồ, rũ mắt, tay anh cầm chặt tay cô, không biết anh đang nghĩ cái gì.
Bác sĩ riêng thái độ rất tốt, biết cô là vợ Lục Nghiêu thì càng quan tâm, ôn hòa dẫn cô tới phòng bệnh, bố trí ổn thỏa chỗ cho cô nằm xuống, đo nhiệt độ cơ thể rồi hỏi bệnh tình của cô.
“Tối hôm qua, gió lạnh thổi vào người, sáng nay bắt đầu sốt. Tôi đã uống hai liều thuốc giảm sốt.” Cô chậm rãi kể lại.
Bác sĩ gật đầu một cái, đại khái đã hiểu được, lại hỏi cô uống thuốc gì.
Cuối cùng, nhìn nhiệt độ, cao giọng, “Tận 38,7°!”
Lục Nghiêu vẫn nhìn cô, chờ bác sĩ đi, hỏi: “Buổi tối không ngủ mà làm gì vậy?”
Thẩm Lâm Hoan nằm, lần đầu tiên nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện bởi vì sốt, “Không ngủ được, đi ra ngoài hóng mát một chút.”
Lục Nghiêu bỗng nhớ tới cuộc gọi nhỡ rạng sáng của cô, hỏi cô, “Lúc gọi điện cho tôi?”
“Ừ.”
“Gọi làm gì?”
Thẩm Lâm Hoan không nói lời nào, tự dưng cứng họng.
“Sợ tôi qua đêm ở bên ngoài?” Lục Nghiêu vẫn suy đoán, đầu liên tưởng cảnh cô lo lắng đến mức nửa đêm không ngủ được, dáng vẻ nhíu mày ở ban công gọi điện thoại, giống như người vợ lo lắng cho chồng, nói không chừng trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, mắng về sẽ không cho anh vào cửa.
Trong lòng anh đạt được sự thỏa mãn cực lớn, có thể nhận ra cô không phải người như vậy, dường như cũng chỉ là không ngủ được sau đó nhớ ra anh chưa trở về liền tiện tay gọi điện, lễ phép quan tâm một chút.
Đáy lòng anh khẽ thở dài một tiếng, không ngờ có ngày anh lại phải thấp kém dựa vào tưởng tượng để đạt được sự thỏa mãn, sợ cô phủ nhận, phá hủy ảo tưởng của mình, vậy nên không đợi cô nói chuyện, anh đã nói, “Yên tâm. Tôi hứa với em thì sẽ làm.”
Khi kết hôn sẽ làm việc tuân theo luật pháp và đạo đức.
Thẩm Lâm Hoan nghe anh nói vậy, cục đá trong lòng rơi xuống. Cho dù địa vị chênh lệch nhau đi chăng nữa, cô vẫn hi vọng có thể giữ được thể diện.
“Ừ.” Cô gật đầu.
Y tá vội tới tiêm cho cô, tiêm thuốc giảm sốt vào bắp, có vẻ phải tiêm ở mông, y tá dịu dàng nói: “Bà Lục nằm nghiêng, đồng thời cởi quần áo lỏng ra một xíu.”
Lục Nghiêu ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô.
Thẩm Lâm Hoan quay sang nhìn anh, anh cũng không có ý tránh đi.
Y tá cầm khay dụng cụ đang chờ, Thẩm Lâm Hoan thầm nghĩ: Thôi bỏ đi.
Cô làm theo.
Y tá thuần thục khử trùng, da cô cực trắng, mềm và mịn, hô hấp của y tá cũng nhẹ hơn, sợ rằng bản thân sẽ tiêm đau người đẹp.
Lục Nghiêu nhìn, khẽ chậc một tiếng, hơi liếc mắt qua, âm thầm tự phỉ nhổ: Mày cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy.
Xuất thần một lát, tay đặt trên mép giường bỗng dưng bị nắm, anh cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan nhắm chặt hai mắt, sắc mặt còn bình tĩnh, chỉ là mắt nhắm chặt, hô hấp dường như cũng dừng lại bán đứng cô.
Lục Nghiêu nhướng mày, ồ, hóa ra là sợ tiêm!
Nắm tay chặt quá rồi! Xương ngón tay anh cũng trắng bệch.
Lục Nghiêu nhướng mày lần nữa, bị cô bóp đau muốn chết lại không dám động đậy.
Y tá dọn dẹp khay dụng cụ, dặn cô ấn bông gòn một lúc, Thẩm Lâm Hoan cả người run rẩy, mấy lần đưa tay đều không chạm đúng, có chút nóng nảy, trán cũng toát mồ hôi.
Tay người đàn ông bỗng đưa tới, ấn cục bông xuống.
Toàn bộ người Lục Nghiêu nghiêng sang nhìn cô.
Thẩm Lâm Hoan thẫn thờ đối mắt với anh.
Một lúc lâu sau… “Cảm ơn.”
Lục Nghiêu nhướng mày, “Không cần khách sáo.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Kì lạ.
Chừng một phút sau.
Thẩm Lâm Hoan: “Có thể…”
“Y tá nói 3 phút.” Lục Nghiêu nghiêm túc nói, ánh mắt rơi vào hình xăm bên hông cô, con ngươi trầm xuống. Chợt tự mình an ủi, coi như có duyên đi! Xăm bừa lại giống tên anh, quá có duyên phận rồi! Trời sinh một đôi.
Thẩm Lâm Hoan đưa tay, “… Vậy để tôi tự làm.”
Lục Nghiêu lẳng lặng nhìn cô một lúc, nhíu mày mím môi dưới, “Lắm yêu cầu thế.”
Anh không nhúc nhích, Thẩm Lâm Hoan cũng không bắt anh nữa, chẳng qua là hai người khá gần, cô rất không thoải mái.
Cuối cùng, anh buông lỏng tay. Vứt cục bông đi, ném vào thùng rác chữa bệnh màu vàng.
Thẩm Lâm Hoan thầm thở phào một hơi.
Lục Nghiêu thuận tay kéo quần áo của cô lên, Thẩm Lâm Hoan vừa thở phào lại nói… “Cảm ơn.”
Lần này Lục Nghiêu bĩu môi một cái, không lên tiếng, người không biết còn tưởng hai người không quen nhau!
Sau một lát, anh rốt cuộc không nhịn được, “Tôi đi về nhìn lại giấy đăng ký kết hôn, nhìn xem có phải là giả không. Hay là em thực sự mất trí nhớ, quên rằng chúng ta đã kết hôn?” Có vẻ anh còn thấy chưa đủ, nhìn cô, nhấn mạnh nói: “Có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy qua.”
Thẩm Lâm Hoan: “….”
Hai người một lần nữa im lặng đối mặt một lúc.
Thẩm Lâm Hoan di chuyển ánh mắt, “Không quên.”
Lục Nghiêu cười một tiếng, nửa là giễu cợt, nửa là buồn cười.
Thẩm Lâm Hoan nhắm mắt, giả vờ ngủ, không để ý tới anh.
Ý thức mơ mơ màng màng, yên tĩnh nhớ lại anh nói đánh nhau với Sở Thiệu.
Trong đầu mơ hồ hiện lên ấn tượng liên quan tới Sở Thiệu, là hình xăm, đó là ký ức rất lâu rồi: Ở góc phố, có một tiệm xăm với mặt tiền nhỏ hẹp, trong tiệm có rất nhiều người, đều là những thiếu niên trong đó có anh họ của Chu Phù, quan hệ của hai anh em họ rất tốt, thường xuyên đi tìm anh ấy nên Thẩm Lâm Hoan cũng đi sang cùng mấy lần.
Vẻ mặt Sở Thiệu rất kiêu ngạo, lông mày kẻ đứt đoạn, điều kiện gia đình và học hành không tốt lắm, là học sinh yếu của trường công lập bên cạnh trường tư thục, thường xuyên đi qua lại ở cửa trường tư thục, xem thường đám thiếu gia ở trường tư, chạm mặt liền tỏ vẻ khinh bỉ, động một chút lại khiêu khích.
Có lần Lục Nghiêu cùng bạn đi qua một lần, đương nhiên Lục Nghiêu cũng coi thường những thứ cặn bã vô học như này, kéo bạn một cái, “So đo với loại người này làm gì.”
Sở Thiệu liền không phục đẩy Lục Nghiêu, nói, “Mày có ý gì?”
Lục Nghiêu bị đẩy lảo đảo, tính khí dâng cao, một cước đạp sang.
Hai người đánh nhau, Sở Thiệu là con người hoang dã, Lục Nghiêu từ bé đã được dạy võ một chọi một, thể trạng ở tình huống này cũng không yếu thế, Sở Thiệu căn bản không phải đối thủ của anh. Cuối cùng bị đánh nằm im dưới đất.
Lúc ấy, Sở Thiệu bị cười nhạo rất lâu.
Sau đó, Thẩm Lâm Hoan đi xăm, trên giấy cô viết chuỗi pinyin kia.
Sở Thiệu liếc nhìn, nhất thời giễu cợt, khuyên cô đừng làm việc ngu ngốc ở tuổi này, nếu không trưởng thành 100% phải hối hận.
Còn nói: “Không được, tôi cảm thấy cái tên này rất xui xẻo.”
Thẩm Lâm Hoan yên lặng rũ mắt, “Không sao, đường xa mới biết ngựa hay.”