Diễn thuyết kết thúc, trong thời gian này, được xuất hiện trong ống kính của tổ quay phim [Một ngày của ngôi sao] nên đương nhiên các đồng học rất vui vẻ, chỉ là mọi người không khỏi đáng tiếc, Cố Hi sau khi kết thúc cũng không lựa chọn diễn viên, càng không vừa ý một sinh viên nào.
Dù cho mấy hàng đứng trước toàn là trai xinh gái đẹp nổi tiếng của trường, hơn nữa đối đáp cũng rất tích cực, nhưng Cố Hi hiển nhiên không hề hứng thú thêm bất cứ thứ gì vào lịch trình hôm nay.
Nhưng mọi người lại nghĩ, tuy Cố Hi đã công khai tuyển chọn ra bên ngoài, chương trình muốn lên sóng thì cũng phải mất một quãng thời gian, bọn họ vừa vặn thừa dịp hiện tại ít người biết đến, mau chóng đi thử vai.
Vinh Kinh theo dòng người cùng đi ra ngoài, một đám đồng học sau khi tốt nghiệp còn chưa có tập hợp đông đủ lần nào, có người đề nghị buổi tối có muốn đi ra ngoài tụ họp hay không.
Cuối cùng Kỷ Nhạc Bình tổng hợp ý kiến mọi người định ra thời gian, chọn một tuần lễ sau, tại nhà hàng Tạ Đài Trân châu đen Tam cương* làm một bữa tiệc tối.
*Tam cương: ba kim cương.
Nếu như nói Michelin là cấp bậc tiêu chuẩn để đánh giá mỹ thực ở nước ngoài thì Trân châu đen lại là một bữa tiệc thịnh soạn dành cho những người sành ăn trong nước.
"Tam cương vốn rất khó hẹn, huống chi còn là Tạ Đài, trước cứ gọi điện thoại hỏi một chút xem còn chỗ không."
"Tạ Đài công nhận làm ăn tốt thật." Kỷ Nhạc Bình gọi điện thoại hẹn trước, hỏi thăm tình huống thế nào, không bao lâu, Kỷ Nhạc Bình cúp điện thoại, lắc lắc đầu, "Một tuần nữa không còn chỗ, muốn đặt trước thì đợi đến một tháng sau."
Vinh Kinh lấy điện thoại ra, chuẩn bị hỏi Tạ Lăng.
Toàn bộ tâm tư của nguyên chủ đều đặt trên người Thích Ánh, hơn nữa không muốn cùng với Tạ gia có bất kì quan hệ gì, người bên ngoài thì càng xem mình là cô nhi. Từ sau khi liên hệ với Tạ Lăng, Tạ Lăng phát hiện chuyện kinh doanh trong nhà Vinh Kinh cái gì cũng đều một hỏi ba không biết, đối với anh trai thờ ơ đến vậy, vô cùng đau đớn, hận không thể đem đệ đệ nhét vào thùng rác.
Dường như là muốn nhồi hết vào đầu Vinh Kinh, làm cho anh phải đọc làu làu tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa của mình, còn muốn chấm điểm định kỳ nữa.
Trước khi đi, Tạ Lăng bảo trợ lý Chu Hưởng chuẩn bị một phần báo cáo sản nghiệp của bản thân, mặt sau mỗi bài báo cáo là một câu chuyện có liên quan đến sản nghiệp đó.
Nghe Vinh Kinh nói xong, lại mới vừa rồi anh được Cố Hi cảm ơn, Alpha bị hạ thấp mặt mũi một cách nhục nhã rốt cuộc tìm được cơ hội hoà nhau, khinh thường nói: "Mày có phải sau khi bị Thích Ánh vứt bỏ, liền bị ngu?"
"Lữ Tiến, nói chuyện cẩn thận, đừng nói lời khó nghe như vậy."
Có một bạn học nữ lên tiếng, cô không ưa Vinh Kinh thích phùng má giả làm người mập, nhưng lại càng không thích cái tên Lữ Tiến thích khoe khoang khoác lác, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Lữ Tiến nhún vai một cái: "Tôi cũng muốn lắm chứ, mà có một số người còn chưa biết Trân châu đen là cái gì đi, nên mới mở miệng ra là nói có cách, đây không phải là đang làm nhục trí thông minh của tôi sao, tôi thực sự không chịu đựng được."
Lữ Tiến nói xong, được không ít Alpha tán thành.
Hắn cũng không thèm đắc tội với một tên dân thường nhỏ bé như Vinh Kinh, trong mắt hắn chỉ có những ông lớn trong làng giải trí, ai lại còn để ý giao lưu với bạn học cũ làm gì.
Cũng như nhau tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, nhưng bọn họ và Vinh Kinh lại là hai thế giới khác nhau.
Có một bạn học nói: "Vinh Kinh, lượng sức mà làm, chúng tôi đều biết tình cảnh của cậu."
Cũng không phải là bọn họ xem thường Vinh Kinh, Vinh Kinh bốn năm đại học đều sống keo kiệt để giành được học bổng, nghe nói quan hệ với người nhà không tốt, sống như một cô nhi, người nhà cũng không quản hắn. Biết bao nhiêu người nhìn thấy hắn ở nhà cơm chỉ ăn cơm trắng, làm vài công việc chỉ để mua túi cho Thích Ánh.
Vinh Kinh nghèo, là có tiếng trong khoa diễn xuất.
Nếu như là người khác, có thể vô tình mà nhận ra họ trong đoàn phim hoặc bữa tiệc nào đó, mà Vinh Kinh đến cái tư cách vào đoàn phim cũng không có lại thất nghiệp, chẳng lẽ còn hi vọng hắn có cách?
(editor: các bạn lưu ý nha, 'hắn' là nguyên chủ, 'anh' mới là Vinh Kinh hiện tại)
Những người còn lại cũng phụ hoạ vài câu, nhưng đều chạm đến rồi thôi.
Đều là người trưởng thành, coi như không thích cũng không nên triệt để trở mặt.
Chỉ là sự phản cảm trong mắt bọn họ càng sâu hơn, nguyên chủ có khuynh hướng hậm hực, cảm nhận được những ánh mắt này đó chắc chắn sẽ không chịu được, có thể sẽ càng hậm hực hơn, Vinh Kinh rất vui vì hiện tại hắn không cần phải chịu đựng những thứ này.
Vinh Kinh rất biết kiểm soát bản thân, chỉ cười nhạt, thu di dộng lại, không nói hỗ trợ nữa.
Kỷ Nhạc Bình thấy Vinh Kinh lại lần nữa trở thành mũi nhọn của của mọi người, ba năm qua điều nãy đã từng xảy ra vô số lần.
Thế nhưng lần này Vinh Kinh là vì cậu, cậu có hơi áy náy, lập tức đề xuất một nhà hàng khác danh tiếng tương đối tốt để liên hoan, rất nhanh đã xác định được nơi nào, nói với mọi người: "Được rồi được rồi, quyết định là cuối tuần đi, mọi người nhớ thông báo cho những người không tới, đến đoàn phim mà lại không nói trước một tiếng, đây là liên hoan sau tốt nghiệp lần đầu tiên, mọi người gắng mà đến nha!
Tất cả mọi người rất cho Kỷ Nhạc Bình mặt mũi, không chỉ vì Kỷ Nhạc Bình lúc thường bát diện linh lung*, mà còn vì sau khi tốt nghiệp, có người hỏi thăm được Kỷ Nhạc Bình điệu thấp bốn năm lại là con cháu chi phụ Kỷ gia, mặc dù chỉ là chi phụ nhưng so với bọn họ còn chưa quen được ai với ai, khẳng định là phải tốt hơn nhiều.
*八面玲珑 (Bāmiànlínglóng) – Bát diện linh lung: dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.
"Chút nữa cậu đi đâu vậy?" Có người hỏi Kỷ Nhạc Bình.
"Đến xem thành tích thi thạc sĩ, sau đó về ký túc xá một chuyến."
"Vinh Kinh, cậu cũng thi phải không?" Trong mắt mọi người, chỉ có tuyệt đối không thể tiến vào vòng giải trí mới thi lên thạc sĩ.
"Ừ." Vinh Kinh tuỳ ý đáp một tiếng.
Vinh Kinh từ lúc nãy đã luôn có cảm giác hình như có người luôn nhìn anh.
Không phải ánh nhìn giống với bình thường, mà là từng tia từng tia lạnh lùng, lộ ra sự chăm chú, như thể có một lại động vật đang nhìn, chỉ là nhìn, lại giống như đang quan sát.
Khi Vinh Kinh còn nhỏ, cha mẹ anh tham gia một bộ phim bom tấn của Hollywood. Địa điểm là trong một khu rừng mưa nhiệt đới. Chủ đề là con trăn. Đương nhiên bản thân con trăn sẽ được xử lý ở hậu kỳ, nhưng các phân cảnh còn lại đều được quay tại chỗ. Cha và mẹ của Vinh Kinh lo lắng cho sức khoẻ thể chất và tinh thần của cậu con trai nhỏ, liền đem theo Vinh Kinh vốn hơi mắc chứng tự kỷ bên người.
Bọn họ đều có công việc của mình, không có cách nào coi chừng tại mọi thời khắc, chỉ có thể nhờ nhân viên công tác hỗ trợ chăm nom.
Nào nghĩ tới rừng mưa nhiệt đới trong quá trình diễn thì gặp phải nhiều tai nạn, nhân thủ không đủ, nhân viên công tác cần phải đi hỗ trợ, cũng chỉ căn dặn thật kỹ cậu bé con năm tuổi phải đứng tại chỗ chờ đợi.
Vinh Kinh tuy rằng tuổi nhỏ, lại dễ nuôi, ngoan ngoãn gật đầu, chờ đợi nhân viên công tác dẫn cậu trở lại.
Mà không nghĩ tới nhân viên công tác cuối cùng quên mất, Vinh Kinh đứng tròn mấy tiếng, sắc trời dần tối, xung quanh cũng không có ai đáp lại.
Thật sự không chờ được nữa, tiểu Vinh Kinh chỉ có thể lấy ra một khối sô cô la quý giá cuối cùng mà ăn, một bên lau nước mắt một bên tiếp tục chờ đợi.
Xì xì - -
Tiểu Vinh Kinh nghe được âm thanh, liền sợ hãi tìm nơi phát ra.
Phát hiện cách đó không xa, có một con rắn độc rất to đang lè lưỡi nhìn cậu, cũng không biết đã nhìn cậu bao lâu.
Vinh Kinh từ bé đã rất được động vật nhỏ yêu thích, nhưng cậu không cảm thấy rắn thích thân cận với mình.
Có lẽ là đối với tầm mắt của động vật máu lạnh quá mức khắc sâu ấn tượng, Vinh Kinh vẫn luôn nhớ tới loại cảm giác nguy hiểm kia, như thể lúc nào cũng có khả năng bị nhào tới cắn.
Mà điểm bất đồng duy nhất so với hồi còn bé chính là, tầm mắt hiện tại không có tính công kích, chỉ có mùi vị thanh lương*, hẳn là không có ác ý.
*thanh lương: thanh: mát mẻ; lương: trong sạch -> ý chỉ rất trong sáng và dễ chịu
Nhưng xung quanh đúng là không có ai nhìn mình cả, chuyện gì đang xảy ra?
Bên này mấy Alpha muốn nhìn chuyện cười của Vinh Kinh nói mọi người cùng nhau đi thư viện, vừa vặn thời điểm liên hoan có thể chúc mừng luôn.
Bọn họ còn nhớ, cùng ngày thi, Vinh Kinh đi tìm Thích Ánh, nào nghĩ tới Thích Ánh đã tuỳ tiện tìm một Alpha khác, hết sức mà làm nhục Vinh Kinh, lúc đó không ít người thấy được, việc này cũng đã lên diễn đàn của trường.
Trong cùng một ngày lại xảy ra chuyện như vậy, thành tích của Vinh Kinh tuyệt đối không quá tốt.
Kỷ Nhạc Bình thấy vậy thì nghĩ muốn lôi kéo Vinh Kinh về phòng của mình xem, như vậy nếu có không thông qua, cũng chìm dưới đáy biển.
Có nữ sinh viên nói cô không mang theo notebook, không bằng ở dưới lầu ký túc xá đợi cô một chút, đây là người trước đó không cẩn thận nói lỡ tại khán phòng nhỏ, vốn là đối với Vinh Kinh có hơi xấu hố nên muốn giải vây.
Vinh Kinh từ chối bọn họ, nhìn mấy cái Alpha mong đợi anh xấu mặt, vẫn là giải quyết đi, không làm thì cứ tưởng mình là Hello Kitty.
Vinh Kinh nhớ lại một chút về tình huống lúc trước nguyên chủ làm bài thi, thật ra đáp án cũng không sai, nguyên chủ vì bài thi thạc sĩ này mà cũng đã khổ luyện rất nhiều.
Những bạn học khác đều tản đi, chỉ còn lại ba người cũng thi thạc sĩ cùng Lữ Tiến và hai người Vinh Kinh.
"Vừa nãy xung đột đều là do tôi cả, nhưng thật là cậu có biện pháp đặt chỗ Tạ Đài sao?" Kỷ Nhạc Bình không cảm thấy Vinh Kinh là người thích nói suông.
"Ừm."
"Là như thế nào, cậu có phải gần đây quen người nào hay không?"
"Không."
Thấy hỏi không được gì, Kỷ Nhạc Bình cũng thôi.
Cậu hiện tại rất thích ở chung với Vinh Kinh, chẳng qua là cảm thấy rất thoải mái, cũng không phải vì muốn làm quen người nào.
"Cậu đừng có tức giận với đám người kia, không đáng. Lúc năm nhất đại học, Lữ Tiến có cô ruột là một kỹ sư ánh sáng, gọi một đạo diễn tới xem bài báo cáo diễn xuất năm đó, tình huống lúc bấy giờ mọi người trong lớp bạn học nào mà không phiền muộn, thêm vào đó cậu ta hình như cũng thích Thích Ánh..."
Vinh Kinh cười như không cười mà chọc thủng lời giải thích ba phải của Kỷ Nhạc Bình: "Tôi cũng nhớ, mấy năm sau đó lớp chúng ta báo cáo diễn xuất tiếng vang cũng không tệ, mà Lữ Tiến như trước vẫn không nổi bật."
Kỷ Nhạc Bình bối rối gật đầu, cậu phát hiện Vinh Kinh tuy rằng yên tĩnh, nhưng không dễ gạt chút nào.
Bọn họ chỉ là không thể chấp nhận bản thân thất bại, nhiều năm như vậy đem tất cả trách oan lên người Vinh Kinh, như có ai đó cố ý dẫn dắt, bất tri bất giác mà tẩy chay Vinh Kinh tận bốn năm.
Kỷ Nhạc Bình cũng không muốn lại làm người hoà hoãn nữa: "Nhưng là, có oán hận gì thì vài năm sau cũng đều phải bù đắp lại."
Vinh Kinh liếc mắt nhìn Lữ Tiến đang khiêu khích nhìn anh: "Bọn họ chỉ là muốn tìm nơi trút giận, mà lại quên mất một câu nói, người tài giỏi có cơ hội lại càng thêm giỏi, người không nổi bật thì cho thêm bao nhiêu cơ hội cũng uổng công." Đây là lời cha mẹ từng nói với anh ở kiếp trước.
Lữ Tiến vừa mới đưa đầu lại gần, nghe đến bọn họ nói chuyện, chọt trúng chỗ đau, hắn đúng là hiện tại chỉ có thể đóng một vài vai phụ nhỏ trong phim truyền hình.
Từ năm nhất đến bây giờ cũng tham gia ba mươi mấy đoàn phim, nhưng vẫn chưa nhìn thấy được hi vọng nổi tiếng, nhất thời cảm thấy Vinh Kinh là đang trào phúng mình, trong nháy mắt lên cơn giận dữ.
Có không ít Alpha tính khí không tốt, động một chút là có thể bạo lực xung đột, Lữ Tiến cho rằng mình chính người có tính khí không tốt.
Nghe Vinh Kinh nói, hắn liền muốn cho anh một lần dạy dỗ cả đời khó quên, cho anh biết là không nên tuỳ tiện đi chọc Alpha.
"Vinh Kinh, mọi người đều bạn học cùng trường, tao cũng sẽ không bắt nạt mày, nhưng cá cược văn minh thì thế nào?" Khí tức tăng vọt đánh về phía Vinh Kinh.
"Đánh cược gì?" Vinh Kinh như là không cảm giác được.
Kỷ Nhạc Bình bó tay toàn tập, mới nãy còn rất tốt, trong nháy mắt sao lại trở nên thế này!
Vinh Kinh, cậu không phải tính cách rất tốt sao? Khinh gã làm cái rắm gì!
Vinh Kinh chậm rãi liếc mắt nhìn lại, trừng mắt nhìn, như thể đang nói, Alpha tôi đây tính tình cũng không quá tốt đâu.
Kỷ Nhạc Bình không nhịn được mà che mặt, mình điên rồi, vì sao lại cảm thấy bạn Alpha này vừa quá sức Man lại vừa quá đáng yêu.
"Đánh cược thành tích của mày, nếu mày không qua được sơ khảo, mày phải đến sân tập luyện kia chạy khoả thân; mày qua được, bố mày sẽ chạy, nhớ kỹ, là khoả thân mà chạy, cởi đến không còn thừa cái gì!" Lữ Tiến đặc biệt giải thích hàm nghĩa chạy khoả thân với Vinh Kinh, nghĩ Vinh Kinh sẽ lâm trận bỏ chạy.
Kỷ Nhạc Bình bất mãn nói: "Lữ Tiến, cậu mấy tuổi rồi!"
"Cậu đừng quản tôi, Vinh Kinh tình nguyện là được. Vinh Kinh, mày sẽ không lâm trận bỏ chạy đúng không."
Lữ Tiến tàn bạo mà nhìn Alpha dám to gan khiêu khích mình, ba năm nay, bọn họ lúc thường cười nhạo Vinh Kinh bao nhiêu lần, mà tên nhát gan này cũng không dám đáp lại, sao ngày hôm nay đột nhiên lại cứng cáp như vậy?
Hắn chắc chắn sẽ không để Vinh Kinh khiêu khích quyền y của hắn, hắn vẫn còn sĩ diện.
"Sẽ không." Vinh Kinh thẳng thắn đáp ứng, sau đó móc ra điện thoại di động, mở ra chế độ quay phim, "Vì không để cả hai chống chế, video làm chứng, lặp lại lần nữa đi."
Nhất lao vĩnh dật*, để những bạn học cũ này về sau đừng gây thêm phiền phức, Vinh Kinh cũng không chịu lùi bước.
*Nhất lao vĩnh dật – 一劳永逸 – yī láo yǒng yì: lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.
Chủ yếu vẫn là vì anh lười, có thể trong một lần giải quyết, thì sẽ không muốn chia ra nhiều lần.
Đây là cái sạp hàng mà nguyên chủ để lại cho anh, nếu thừa kế bộ thân thể này, đương nhiên cũng gánh chịu phiền phức tương ứng.
Lữ Tiến trợn to mắt, nhìn Vinh Kinh còn muốn lấy video chứng minh, là không tin mình sao?
Hắn cảm thấy được nhân cách của mình đang bị chế giễu trong thầm lặng, Vinh Kinh một bộ nắm chắc phần thắng như đang cười nhạo mình.
Được, được lắm!
Rồi ai sẽ đổi ý!
Lữ Tiến lần nữa nói với Kỷ Nhạc Bình: "Cậu làm trọng tài! Phát trực tiếp trong nhóm, làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy!"
Vinh Kinh ngăn cản: "Trong nhóm thì thôi đi."
Lữ Tiến: "Hử, sợ?"
Vinh Kinh: "Ừ, rất sợ."
Cái thái độ thờ ơ này là gì đây.
Lữ Tiến: "..." Tức giận đến muốn nổ tung!
Kỷ Nhạc Bình cùng mấy đồng học khác thấy Vinh Kinh rất bình thản chỉ chầm chậm nói mấy câu, đã khiến Lữ Tiến tức giận đến phồng mặt, muốn cười nhưng chỉ có thể kiềm nén.
Luôn cảm thấy Vinh Kinh dường như đang đem đối phương chơi xoay vòng.
Mà Vinh Kinh một mặt luôn bình tĩnh, ánh mắt còn như đang nhìn vào hư không, làm sao có khả năng nham hiểm như thế.
A, Kỷ Nhạc Bình, mày không thể nghĩ đồng học hư hỏng như vậy.
Có cá cược, một đám người không tự chủ mà bước nhanh hơn.
Vốn đi xem thành tích đã rất căng thẳng, nhưng tựa hồ hưng phấn còn nhiều hơn.
*
Bên cửa sổ, Cố Hi ngưng thần nhìn về phía dưới.
Ánh mắt của y thật là lạnh nhạt, khi nhìn chằm chằm người khác, đôi mắt dịu dàng kia như là bị che phủ bởi một tầng băng sương, giống như động vật máu lạnh, cho người khác cảm giác như đồng tử dựng thẳng đứng, bên trong mềm mại đáng yêu lại lộ ra một tia diêm dúa lẳиɠ ɭơ.
Mà dưới lầu chính là Vinh Kinh cùng với bạn học cùng lớp của anh, bởi vì cách khá xa, Cố Hi không nghe được bọn họ nói gì.
Chỉ là có thể cảm giác được, phần lớn đám người đối với Vinh Kinh không có ý tốt.
Nếu như một người khiến mình bị một người khác ghét bỏ, không thể nói rõ là do đâu.
Mà nếu như phần lớn đều ghét bỏ, thì là nhân phẩm có vấn đề.
Nhớ tới vừa nãy dưới sân khấu cũng có tình huống tương tự.
Cố Hi lại nghĩ đến đối phương không biết có phải do quan sát tỉ mỉ hay không, vẫn là thật lòng nhắc nhở câu bữa sáng.
Y vốn chỉ là muốn mượn cơ hội nghe một chút giọng nói của đối phương, không nghĩ tới người kia lại tinh tế như vậy, một người như thế, sao có khả năng sẽ khiến nhiều đồng học ghét bỏ?
Vẫn là nên quan sát lại đi.
Cố Hi đứng ở bên cửa sổ trầm tư, ánh nắng chói chang, tựa như một dòng lưu chuyển vàng lấp lánh chiếu lên người Cố Hi, ánh mắt của y như thể là lưu ly nhìn thấu triệt mọi thứ, khi Tuân Gia Thuỵ tìm đến chính là thấy cảnh này.
Trong lòng mạnh mẽ rung động, người đẹp tựa lưu ly ai mà có thể không động dung.
"Cố Hi, cậu tìm tôi..." Ánh mắt của gã có chút si mê nhìn Cố Hi.
Cố Hi hoàn hồn, liền khôi phục sự mềm mại như trước.
Cảm giác được ánh mắt dính nị của Tuân Gia Thuỵ, lông mày y không dấu vết mà nhíu một chút.
Không phải ảo giác, thật sự có điểm hèn mọn!
Cố Hi, không nên chỉ dùng đôi mắt để đánh giá một người.
"Hôm nay khi đến đây, anh có đi tàu điện ngầm không?"
"Sao cậu biết hôm nay xe tôi hỏng? Nhân viên tạm thời đưa tôi đi bằng tàu điện ngầm." Suýt chút nữa là bị phát hiện, nhưng may là giờ cao điểm, Tuân Gia Thuỵ buồn bực nghĩ.
Cố Hi dừng lại, hỏi: "Tối hôm qua anh ở chỗ nào?"
Tuân Gia Thuỵ không hề dốt nát, hai vấn đề liên tục, Cố Hi giống như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Gã cảm giác được mình không phải người Cố Hi đang muốn tìm, cho nên cũng không trực tiếp trả lời.
"Anh tối hôm qua từ 8 đến 9 giờ, ở chỗ nào?" Cố Hi lặp lại một lần.
Cố Hi cũng không tính đại chiêu kỳ cổ* mà tìm người, người kia sau khi dùng bình xịt ngăn mùi cũng không xuất hiện nữa, điều này nói rõ đối phương cũng không muốn đòi lấy cái gì, nhưng Cố Hi biết sự giúp đỡ của người đó đối với y có ý nghĩa như thế nào.
*đại chiêu kỳ cổ: cái này mình không tra ra nghĩa, nhưng dựa vào gg trans thì mình hiểu là làm lớn chuyện lên.
Lần đó mất khống chế, nếu xử lý không tốt, là có thể kiến tất cả Alpha ở trung tâm thương mại đều phát rồ, đối với y là tai nạn ngập đầu.
Nếu đối phương chỉ coi là bèo nước gặp nhau, y cũng nghĩ sẽ không quấy rầy người ta, chỉ là thần không biết quỷ không hay mà đem ân tình này trả lại.
Đương nhiên y cũng không phủ nhận, thật sự muốn tìm ra.
Cũng là do một câu, đặc biệt muốn nhìn thấy người kia là chủng vật gì.
Ai mà nghĩ, vừa xuất hiện, đâu ra lại nhảy tới hai người hư hư thực thực.
Hay hoặc là còn một khả năng, đều không phải, người nên chân chính được cảm tạ không ở nơi này?
Cố Hi tự nói với mình, không thể gấp.
Được giúp đỡ đến như vậy, là đáng giá để y dụng tâm mà tìm ra.
Tuân Gia Thuỵ đột nhiên như được đả thông hai mạch nhâm đốc*.
*đả thông hai mạch nhâm đốc sẽ làm khí huyết lưu thông, ý chỉ là sau khi nghe người khác nói thì ngộ ra một điều gì đó.
Xem bộ dáng Cố Hi, tuyệt đối là không có ý tứ với mình.
Nhưng gã đã tìm paparazzi chụp một vài tấm ảnh ba phải mờ ám để lan truyền scandal của mình với Cố Hi, cơ hội tốt như thế làm sao có thể buông tha.
Cố Hi tại sao lại muốn hỏi như vậy?
Thật ra khi vừa nhìn thấy mình, Cố Hi có biểu tình khiếp sợ ngắn ngủi, Tuân Gia Thuỵ nhận ra được Cố Hi hình như đang tìm người.
Như vậy vấn đề được hỏi này cực kỳ quan trọng.
Tuân Gia Thuỵ đương nhiên hiểu được đầu cơ trục lợi, gã nổi tiếng tiêu sái cũng là do đi đường tắt.
Gã hai bước tới gần Cố Hi, trước khi Cố Hi kịp lùi lại thì dư quang nhìn thấy paparazzi đã chụp vài tấm hình, mới trở về vị trí ban đầu, cười nói: "Tôi tối hôm qua ở trung tâm thương mại Maya, còn nhìn thấy cậu tuyên bố sản phẩm mới.
Tối hôm qua tình nhân của Tuân Gia Thuỵ ở nơi ấy, nhưng gã nhớ tới ngày hôm qua Cố Hi đăng weibo lên đến mấy cái hot search, bên trong có bình luận nhắc đến lịch trình của Cố Hi, gã rất nhanh liền nghĩ ra đáp án.
Cố Hi cũng chú ý tới ánh mắt của Tuân Gia Thuỵ vừa nãy, hướng chỗ ngoặt nhìn một cái, dường như cảm nhận được điều gì đó.
"Được, tôi biết rồi."
Cố Hi nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu, tựa như một cơn gió nhẹ.
Tuân Gia Thuỷ không khỏi mà ngỏ lời mời: "Buổi tối cậu quay xong, đi ra ngoài uống một chén?"
Cố Hi không chút nghĩ ngợi mà từ chối: "Lần sau đi, buổi tối tôi có lịch trình khác."
Mắt thấy Cố Hi sắp rời khỏi, Tuân Gia Thuỵ xông lên một luồng không cam lòng, cậu ta tới tìm mình chỉ vì hỏi một câu như vậy?
Gã tiến lên tóm lấy cổ tay Cố Hi, dưới bàn tay là cảm giác nhẵn nhụi mềm mại, như mỹ ngọc mà man mát, nhưng còn chưa cảm nhận được nhiều, cánh tay vừa nhấc lên đã bị ép hướng xuống, lại một lần nữa cố tay bị vặn ngược lại, đem gã nhấn ngã xuống đất.
Tuân Gia Thuỵ đau đến não, rên lên một tiếng, thấy cổ tay mình bị vặn một góc độ khó mà tin nổi, rút dây động rừng, gã hiện tại hoàn toàn không thể nhúc nhích, gã cảm giác được Cố Hi mạnh mẽ hơn nhiều so với Omega bình thường.
Sắc mặt gã trắng bệch: "Buông, buông tay."
Cố Hi thối lui ánh mắt lạnh lùng, sau khi buông lỏng, tràn đầy áy náy: "Xin lỗi đàn anh Tuân, tôi phản xạ có điều kiện."
Tuân Gia Thuỵ cố vặn cái khớp đau đớn trở lại, nghĩ đến xung quanh có rất nhiều nhân viên công tát, không thể trừng trị Cố Hi.
Thấp giọng nói: "Không, không có gì, là tôi không nên đột ngột chạm vào cậu, mới đó là gì thế, đánh nhau à."
Bị Cố Hi áp chế trong nháy mắt, toàn thân không làm gì được, mà sau khi Cố Hi buông ra, liền có thể cảm giác được trên người không bị thương.
Thời điểm Cố Hi tấn công, dùng vặn tay để áp chế, đối phương rất đau nhưng cũng sẽ không thể thương tổn được người, đây chính là cảnh cáo gã.
Con ngươi Cố Hi thuần triệt, như thể không biết mình vừa nãy làm ra chuyện gì: "Là Hình ý quyền, lúc đóng phim giáo viên võ thuật không dạy cho anh sao?" Đây là võ thuật cổ đại của Trung Hoa, đã xuống dốc từ rất lâu, Cố Hi tự nhận mình cũng chỉ là học được chút da lông.
Tuân Gia Thuỵ trợn to mắt, ai đi đóng phim điện ảnh thật sự phải học này đó, nếu không sẽ không thể hiện tốt dưới ống kính.
Tuân Gia Thuỵ tràn đầy lửa giận và phiền muộn, nhưng nhìn Cố Hi như thể rưng rưng muốn khóc, giận nhưng mắng không ra, chỉ có thể duy trì phong độ mà rời đi, bị một O áp chế, thật sự mất mặt đến không muốn nói chuyện.
Sau khi không thể nhìn thấy bóng lưng gã nữa, biểu tình nhu nhược của Cố Hi mới biến mất.
Thời gian, địa điểm, giọng nói của Tuân Gia Thuỷ về cơ bản là đối chiếu được.
Cố Hi móc ra cuốn sổ nhỏ mang theo bên người, so với điện thoại di động thì y thích phương thức ghi chép chân thực này hơn.
Tìm người, là phải có căn cứ khoa học, xoát xoát xoát viết vài chữ.
Tuân Gia Thuỵ:
Giọng nói: √
Địa điểm: √
Thời gian: √
Vóc người: 50% (quá mơ hồ)
Ngũ quan: ???
Tính cách: ??? (hơi hèn mọn)
Trực giác: không
Tổng hợp tính khả thi: 40%
Sinh viên Điện Viện thần bí:
Họ tên: ???
Giọng nói: √
Địa điểm: ???
Thời gian: ???
Vóc người: 50% (quá mơ hồ)
Ngũ quan: ???
Tính cách: ??? (săn sóc?)
Trực giác: Giống, thoạt nhìn giống
Cố Hi khi tổng hợp tính khả thi thì dừng lại một chút, viết đến 79.99999%
Tại sao nhiều dấu chấm hỏi không xác định như vậy, còn có thể cho cái điểm cao như thế.
Đừng hỏi, hỏi chính là do trực giác.
Muốn tìm một người chẳng lẽ còn muốn máy móc kiểm tra có đúng hay không sao, y cảm thấy được, là được.
Cố Hi đem sổ nhỏ cất cẩn thận, trực tiếp quên mất lúc trước nghĩ rằng phải có căn cứ khoa học.
Lại nhìn về phía dưới, thân ảnh vị sinh viên thần bí kia đã sớm đi.
Nhân viên công tác ở chỗ rẽ gọi y qua, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, muốn quay hành trình kế tiếp.
*
Một đám người hấp tấp đi thư viện, ở trong đó có không ít Alpha anh tuấn, khiến không ít học đệ học muội để ý.
Vinh Kinh sau khi quẹt thẻ tiến vào, liền thấy trên hàng ghế ngồi là bọn sinh viên đang ở trên bàn đọc sách hoặc ngủ bù, toàn bộ thư viện im lặng.
Nhân viên quản lý thư viện ở đằng trước, nhìn thấy Vinh Kinh thì hỏi thăm một chút: "Không phải thi rồi sao, còn tới đọc sách? Thật chăm chỉ nha."
Vinh Kinh cười gật đầu, thư viện mở 24h, buổi tối cũng không thiếu sinh viên đọc sách qua đêm.
Thời điểm chuẩn bị thi thạc sĩ, nguyên chủ thường ở đây suốt đêm, cho nên nhân viên quản lý biết hắn.
Nhân viên quản lý đối với sinh viên như Vinh Kinh đương nhiên rất tốt tính, nhưng khi nhìn thấy mấy người Lữ Tiến, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
Không sai, Lữ Tiến đã từng cùng với một Alpha tranh đoạt một em gái năm nhất, đánh nhau trong thư viện, làm hư thiết bị công cộng không nói, còn khiến nhân viên quản lý đến khuyên giải bị ngộ thương, sớm đã bị ghim lại.
Lữ Tiến cho rằng cả đời này cũng không tiến vào thư viện lần nữa, cho nên cũng không coi chuyện đó có gì to tát.
Mà nhân viên quản lý đã cho hắn biết một đạo lý, không phải là không vào nữa, mà là chưa đến lúc.
"Chờ đã, vị bạn học này, các người đến đọc sách sao?" Nhân viên quản lý hỏi.
Lữ Tiến dĩ nhiên không phải đến đọc sách, hắn là đến xem trò cười của Vinh Kinh.
Thấy bọn Lữ Tiến không trả lời, nhân viên quản lý lập tức nói: "Đây là cung điện của tri thức, nếu như không phải đến học tập, phiền đi ra ngoài quẹo phải."
"Tôi là sinh viên nơi này, tôi muốn tới thì tới, không đến đọc sách cũng không được sao!" Lữ Tiến tràn đầy lửa giận, nhưng nghĩ tới chính mình đã từng bồi thường tiền thuốc thang, vẫn là nhịn xuống.
"Đồng học, cậu có phải là quên mất cậu đã tốt nghiệp? Muốn tới thì tới, ai bảo cậu vậy?"
Lữ Tiên bên người có mấy tuỳ tùng, nếu không vào được, chẳng phải sẽ mất mặt mà chết?
Đối với Vinh Kinh thì từ ái giống ông già KFC, với mình thì thì đầy mùi thuốc súng?
Đều là Alpha, nó so với mình càng nóng nảy hơn, cá cược từ đâu mà tới, ai cao quý hơn ai!
Mắt thấy hai người muốn ầm ĩ lên, đã khiến không ít người để ý, Vinh Kinh thấy mấy sinh viên ngủ bù cũng bị đánh thức, mở mắt nói mò: "Cậu ấy là theo em đến xem thành tính thi thạc sĩ, một người đi em sợ."
Lữ Tiến có chút không đành lòng nhìn thẳng, xem thành tích mà cũng sợ hãi? Lý do này ai tin!
E rằng mặt của Vinh Kinh quá có tính lừa dối, nhân viên quản lý kia vậy mà để bọn họ vào được.
Lữ Tiến: "..."
Nhân viên quản lý các người có phải chỉ nhìn mặt?
Lữ Tiến bất khả tư nghị nhìn sau gáy Vinh Kinh, luôn cảm thấy Vinh Kinh có gì đó không giống, nhưng không thể nói được không giống nhau chỗ nào.
Như là chưa từng quen biết nhau.
Vinh Kinh bỗng nhiên quay đầu, không nóng không lạnh mà nói: "Không nói cảm ơn sao?"
Thôi bỏ đi.
------
Editor: một chương càng ngày càng dài, huhu