Sáng hôm sau, ánh ban mai ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu rọi vàogiường ngủ của Tiểu Mai. Cô đưa cánh tay lên xoa xoa mắt, mệt mỏi đingồi dậy. Tối qua uống nhiều rượu nên đến giờ đầu vẫn còn đau nhức. Nhìn đồng hồ đã hơn 7h, cô vội vàng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Khải Phong đang ngồi bên bàn ăn, vóc người cao lớn và anh tuấn đổ bóng dài trên sàn nhà.
-“Khải Phong, tôi đi học đây”
Anh đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía cô:
– “Ăn sáng đi”
– “Thôi tôi muộn rồi, đến trường sẽ ăn sau”
Mai Mai vừa định đi thì bị giọng nói của Khải Phong chặn lại:
– “Chiều nay sẽ sang nhà mẹ cô đấy. Cô học xong, tôi sẽ qua đón”
– “Tôi biết rồi”
____
Vừa vào lớp, 2 cô bạn Khả Vân và Trúc Linh đã xúm lại hỏi han:
– “Hôm qua cậu về nhà thế nào?”
– “Thế nào là thế nào? Mình còn chẳng nhớ đã về nhà kiểu gì ý”_ Tiểu Mai ủ rũ trả lời
– “Khải Phong không nói gì à? Hôm qua anh ta đưa cậu về đấy”
– “Cái gì?!”_ Mai Mai đang gục đầu trên bàn bỗng ngồi bật dậy_ “Cậu bảo hôm qua…anh ta đưa mình về á?”
-“Ừ. Mình gọi chồng cậu đến đón mà”_ Khả Vân thản nhiên trả lời
– “Sao lại gọi anh ta đến?! Không biết lúc say mình có nói cái gì linh tinh không nữa”_ Tiểu Mai nhăn mặt
– “Cậu say đến đứng cũng không vững thì đi về kiểu gì? Mà hôm qua làlần đầu tiên mình thấy cậu uống nhiều như thế đấy, có chuyện gì à?”_Trúc Linh hỏi
Tiểu Mai thở dài: “Chẳng có gì cả…xuống căng-tin mua đồ ăn đi, mình đói quá”
_______
Sau giờ học, Tiểu Mai đứng chờ Khải Phong trước cổng.
Một lúc sau, trợ lí của anh đi tới:
– “Chị Trương, mời lên xe”_ Người trợ lí mở cửa xe rồi đứng gọn sang một bên
– “Cảm ơn anh”_ Cô mỉm cười gật đầu.
Vừa nhìn vào trong xe, Tiểu Mai đã giật mình khi thấy Khải Phong.
– “Ơ…anh ngồi đây sao?”
Khải Phong không rời mắt khỏi tập tài liệu, giọng nói trầm thấp như ra lệnh:
-“Lên xe đi”
Tiểu Mai cũng không hỏi nữa, ngồi vào chỗ của mình.
Xe chuyển bánh, Khải Phong vẫn tập trung đọc tập tài liệu trên tay. Mai Mai mở lời, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:
– “Thực ra chuyện tối qua tôi không nhớ gì cả nên có nói gì không phải mong anh bỏ qua. Dù sao cũng cảm ơn vì đã đưa tôi về”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu lắng như đáy đại dương:
-“Không nhớ gì thật sao?”
Mai Mai e dè gật đầu:
-“Mỗi lần uống rượu đều như vậy…Tôi đã làm gì hả?”
Khải Phong thoáng trầm ngâm rồi tiếp tục nhìn tập tài liệu:
– “Không có gì”
Tiểu Mai nhìn xuống cổ tay anh, vô tình nhớ lại chuyện hôm trước, buột miệng hỏi:
– “Khải Phong, chiếc vòng mà tôi tặng anh đâu?”
Đôi mắt anh có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng bị che phủ:
– “Tôi để ở nhà”
– “Vậy à?”_Cô không nhịn được khẽ thở dài, mắt chuyển hướng nhìn vào chiếc vòng bị đứt nằm trong túi xách
…..
Cuối cùng cũng về đến nhà. Vừa nhìn thấy mẹ, Tiểu Mai lập tức ôm chầm lấy nước mắt bỗng tuôn rơi.
– Ơ kìa con bé này, sao tự nhiên lại khóc thế?_ Bà Thanh vỗ nhẹ vào vai cô, mắng yêu
– “Con rất nhớ mẹ…”_ Mai Mai nghẹn giọng
– “Con chào mẹ”_ Khải Phong đi sau, mang theo mấy túi quà, cúi đầu chào
-“Ừ con vào đi, cha đang đợi hai đứa trong nhà đấy”
Nhân lúc Khải Phong đang nói chuyện với ông Hàn ở phòng khách, bà Thanh kéo tay Tiểu Mai ra ngoài:
– “Mai Mai, con thấy Khải Phong thế nào?”
-“Dạ?”_ Tiểu Mai im lặng hồi lâu rồi nhẹ mỉm cười:”Rất tốt ạ”
-“Con nói vậy mẹ cũng thấy yên tâm. Nhà họ Lưu đã giúp đỡ gia đình mình rất nhiều, con rể lại còn đối tốt với con, nhớ phải biết nhẫn nhịn một chút…”
– “Con biết rồi. Mẹ không phải lo đâu. Chúng ta vào nhà thôi, sắp tới giờ ăn rồi đó”_ Mai Mai ôm vai mẹ đi vào
Suốt bữa ăn, Khải Phong trò chuyện vui vẻ với cả nhà nhưng vẫn khôngquên gắp thức ăn cho Tiểu Mai. Hôm nay anh nói nhiều hơn hẳn mọi ngày,hơn nữa lại rất quan tâm đến cô, điều này khiến Tiểu Mai cảm thấy hơimất tự nhiên nhưng cũng không dám từ chối, sợ mọi người nghi ngờ.
Sau bữa tối, cả 2 chuẩn bị đi về.
– “Con về đây”_ Tiểu Mai nắm chặt tay mẹ bịn rịn
– “Ừ, hai đứa đi cẩn thận”
Buổi lại mặt cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp
_______
Nửa đêm, trời nổi cơn giông lớn. Mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào cửa kính tạo thành những vệt nước dài. Tiểu Mai bị tiếng sấm chớp làm tỉnhgiấc, không ngủ tiếp được, đành đi ra ngoài.
Đúng lúc này Khải Phong cũng từ phòng làm việc đi ra, nhìn thấy cô liền hỏi:
– Chưa ngủ sao?
Tiểu Mai hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời:
– “Mưa to quá…tôi không ngủ được”
Anh hơi nhếch miệng cười, ánh mắt trầm lắng hơi u ám:
– “Cô sợ à? Muốn ngủ cùng tôi không?”_ Giọng nói thản nhiên vang lên
-“…Hả..?”_ Tiểu Mai nhất thời lúng túng đỏ bừng mặt.
Anh đột nhiên tiến lại gần, ghé sát vào tai cô:
– “Tôi chỉ nói đùa thôi. Cô không cần phải căng thẳng thế đâu”
– “Anh…”_ Mai Mai vừa ngượng vừa giận, lườm anh một cái rồi đi ra ghế ngồi.
-“Tôi làm việc khuya nên ra nấu mì ăn, cô có muốn ăn luôn không?”
-“Tôi không đói”_ Cô lắc đầu trả lời
– “Thế thì thôi”
Khải Phong đứng trong bếp một lát, mùi thức ăn đã tỏa ra thơm lừng làm cái bụng của Mai Mai réo lên ùng ục.
Cô cứ đi loanh quanh trong nhà, thỉnh thoảng ngó vào bếp xem Khải Phong đang làm gì rồi lại ngồi khoanh chân trên ghế.
Lát sau, Khải Phong đi ra, trên tay là bát mì. Tiểu Mai giả bộ chăm chúxem TV, chẳng thèm để ý đến anh. Khải Phong cũng vậy, lạnh lùng đi vàophòng, chẳng quan tâm đến cô gái sắp “héo mòn” vì đói trên ghế sofa.
Cửa phòng vừa đóng, Tiểu Mai thở dài xị mặt xuống:
– “Anh ta không nấu cho mình thật à? Đúng là đồ độc ác, làm gì có aithức dậy buổi đêm mà không đói?….Được thôi, tôi sẽ tự làm, chẳng cần nhờ vả đến kẻ máu lạnh như anh!”
Cô tắt TV rồi đi vào bếp. Bước chân chợt chậm lại khi nhìn lên bàn ăn.Trên bàn để một bát mì vẫn còn nóng. Cạnh bát mì là tờ giấy nhớ nhỏ: “Ăn xong nhớ rửa bát”
Tiểu Mai ngẩn người, chậm rãi cầm tờ giấy, tự lẩm bẩm: