Cố Hân Nghiên ngoan ngoãn ngồi trên xe để anh chở tới tập đoàn Long Đằng, lúc gần đến nơi thì ngần ngại lên tiếng.
“Anh để tôi ở đây đi, tôi tự đi bộ một đoạn tới tập đoàn.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, không hiểu đã chọc giận anh ở điểm nào.
Long Duệ Thần cau mày, dáng vẻ khó chịu lộ rõ không chút che giấu.
“Tại sao lại phải đi bộ một đoạn như thế?” Dáng vẻ của anh bây giờ càng thể hiện rõ sự không hài lòng, chẳng nhẽ việc có quan hệ với anh đáng xấu hổ tới mức không muốn để người khác biết sao?
Cố Hân Nghiên giật mình trước thái độ của anh, nhưng cô lại càng không muốn để người khác biết về mối quan hệ này của bọn họ, cô sợ rằng người khác sẽ đàm tiếu nói rằng cô “lên giường” với tổng giám đốc mới lấy được vị trí thư kí này.
“Tôi không muốn người khác hiểu lầm.” Cố Hân Nghiên lí nhí nói, cúi gằm mặt không dám đối diện với ánh mắt khó chịu của ai kia.
Có cho cô mười cái mạng cũng không dám chọc vào anh chứ đừng nói bây giờ chỉ có một cái duy nhất, vớ vẩn là về với đất mẹ luôn ý chứ.
Khó chịu thì khó chịu chứ Long Duệ Thần vẫn chiều theo ý cô, tấp xe vào lề đường cách tập đoàn chừng 200 mét cho cô xuống, sau đó lái xe đi.
Cố Hân Nghiên thấy vậy thì cười nhẹ. Long Duệ Thần thì ra cũng không khó tính như cô tưởng.
Vừa vào tới sảnh lớn của tập đoàn Long Đằng, Cố Hân Nghiên bị rất nhiều ánh mắt đổ về nhưng không mấy thiện cảm.
“Hình như cô ta lên giường với Long tổng mới trèo lên được vị trí thư kí đó.”
“Nhìn xinh đẹp mà tâm cơ ghê.”
Đại khái những lời nói đó đều bàn tán về việc tại sao Cố Hân Nghiên lại trèo lên được vị trí thư kí riêng, và tại sao cô lại được chọn.
Vốn dĩ trước nay Cố Hân Nghiên luôn không thèm để những lời bàn tán kia vào tai, dù sao với sắc đẹp của cô xưa nay bị đồn đại như vậy cũng không ít.
Lúc chưa đi thực tập, khi còn ở đại học S, cô từng bị đồn là tiểu tam vì bị một người có người yêu quấn lấy không buông.
Biết sao được, với khuôn mặt xinh đẹp trời ban này bị ghen ghét đố kị cũng là điều dễ hiểu.
Vốn dĩ Cố Hân Nghiên định như bình thường bỏ ngoài tai những lời đồn đoán, nhưng ánh mắt cô lại va vào người đang hoà cùng đám đông bàn tán về cô - Khương Hải Quỳ.
Khương Hải Quỳ là bạn thân cũ của Cố Hân Nghiên, tại sao lại là bạn thân cũ ư? Vì cô ta cướp ý tưởng của cô để giành lấy suất học bổng của trường!
“Cô cũng làm ở đây sao? Trùng hợp ghê!” Cố Hân Nghiên vừa nói vừa tiến lại gần đám đông, nơi Khương Hải Quỳ đang đứng.
Cô ta thấy cô tiến về phía mình thì mặt tái mét, không còn một giọt máu.
“Sao… sao cô lại tới đây?” Khương Hải Quỳ sợ tới mức nói lắp, chính là bị khí thế của cô doạ sợ.
Cố Hân Nghiên cười khẩy, vẫn tiếp tục tiến về phía cô ta.
“Tại sao tôi lại không được tiến về phía cô, tập đoàn này là của cô sao?” Cô tiến về phía Khương Hải Quỳ bằng khí thế áp bức, khiến cho cô ta mềm nhũn cả chân.
Khương Hải Quỳ vốn đang đứng đặt điều nói xấu Cố Hân Nghiên, lại chẳng thể ngờ cô lại đang tiến về phía mình.
“Tôi… cô định làm gì?” Khương Hải Quỳ sợ hãi ngã gục xuống đất, cô ta không thể đoán được hiện tại Cố Hân Nghiên đang nghĩ gì.
“Chẳng làm gì cả, muốn nhìn xem sắc bạn cũ dạo này có tốt không thôi.” Nói xong cô liền quay lưng rời đi, bóng lưng mỏng manh ấy vẫn làm Khương Hải Quỳ không rét mà run.
Long Duệ Thần đứng ở cửa tập đoàn đã chứng kiến hết tất cả. Vốn dĩ anh định vào giúp cô một tay, nhưng không thể ngờ tới cô lại có một mặt khác lạnh lùng như vậy.
“Lưu Nghị, điều tra một chút về nhân viên kia đi.” Anh lạnh giọng ra lệnh cho thư kí Lâm.
“Vâng.” Hắn ta nghiêm túc đáp.
Xem ra, cô nhân viên chọc vào Cố tiểu thư sẽ không còn được yên ổn trong Long Đằng nữa rồi.
Về tới phòng làm việc, Long Duệ Thần cởi áo vest bên ngoài vắt lên ghế, sau đó bấm nút gọi Cố Hân Nghiên vào phòng.
“Long tổng có gì muốn căn dặn tôi vậy ạ?” Cố Hân Nghiên nhẹ giọng nói.
Ở tập đoàn cô vẫn là nên giữ khoảng cách với anh thì hơn, tránh cho những điều bất đắc dĩ xảy ra.
“Trong phòng có mỗi tôi với em, xa lạ như vậy làm gì chứ? Cứ gọi Duệ Thần, nếu không thì Thần cũng được.” Không biết từ bao giờ khoé miệng của anh đã nhếch lên đôi chút, mặc dù bình thường anh không phải là một người thích cười.
Cố Hân Nghiên nghe vậy thì hơi khựng lại. Cách xưng hô đó có phải là quá thân mật rồi không?
Đang do dự không biết nên nói gì thì Long Duệ Thần đã lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu cô, kéo cô tỉnh táo trở lại.
“Giúp tôi xoa bóp vai.” Anh vừa nói vừa chỉ chỉ vào đôi vai rộng lớn như Thái Bình Dương của mình.
Cố Hân Nghiên nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Việc này có nằm trong phạm vi công việc của cô hả ta?