Cố Hân Nghiên tuổi còn nhỏ, chưa học được cách che giấu cảm xúc, cô nghĩ gì đều hiện hết lên mặt không chút che giấu.
“Cảm thấy có chút mạo phạm khi nghe tôi nói chuyện sao?” Long Duệ Thần vừa nói vừa tiến lại bàn làm việc của cô.
Cố Hân Nghiên nghe vậy thì hơi sửng sốt, thắc mắc tại sao người trước mặt lại đoán ra được suy nghĩ trong lòng mình.
“Em còn nhỏ tuổi, chưa học được cách che giấu cảm xúc của bản thân mình, nghĩ gì đều viết lên mặt hết rồi.” Anh vừa nói vừa cưng chiều nhéo mũi cô.
“Nhỏ đâu mà nhỏ, ít hơn anh có một tuổi thôi mà.” Cô càu nhàu nói, “Hơn nữa đừng nhéo mũi, trôi nền của tôi đó.”
“Sao em xưng hô xa cách thế?” Long Duệ Thần vừa nói vừa đưa tay lên định xoa đầu cô.
Cố Hân Nghiên đương nhiên là đoán được ý đồ của anh, nghiêng người tránh bàn tay đang tiến về phía bản thân.
Kiểu tóc này sáng nay cô làm rất lâu đó, sờ xong nó xấu đi thì phải làm sao?
“Anh nói thì nói chứ đừng động tay động chân nha, em mách anh trai em đó.” Cô vừa nói vừa lườm anh.
Long Duệ Thần có hơi bất ngờ vì cô đột ngột đổi cách xưng hô, sau đó cười nhẹ.
“Chịu đổi cách xưng hô rồi sao, ngoan quá.” Ngoan thế này thì phải “thưởng”.
Anh nghĩ trong đầu nhưng không nói ra, ngoài mặt vẫn tươi cười.
“Không nghe theo nhỡ anh trừ tiền lương của em thì sao chứ?” Cố Hân Nghiên nói với giọng hiển nhiên.
Vì anh là sếp của cô, tiền lương đương nhiên là phụ thuộc vào tâm trạng của sếp rồi, sếp vui thì lương tăng, lương tăng thì tâm trạng vui vẻ.
“Anh nào dám trừ lương của em, lén lút tăng lương cho em còn nghe được.” Long Duệ Thần cười dịu dàng nhìn cô.
Lúc này nhìn hai người họ như một đôi tình nhân thực thụ, người con gái đang dỗi còn người đàn ông thì đang kiên nhẫn dỗ dành. Chính là thế đó!
“Ai biết đâu được, lòng người khó đoán.” Cố Hân Nghiên bĩu môi nhìn anh.
“Không tin anh hả?” Long Duệ Thần bày ra đôi mắt uỷ khuất.
Trời ơi trời, không tin đây là Long tổng nổi tiếng lạnh lùng máu lạnh luôn đó!
Cố Hân Nghiên cứ tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, dụi mắt mấy cái nhìn lại thì vẫn là khuôn mặt đấy, biểu cảm đấy.
Thôi chết! Long Duệ Thần bị ai nhập rồi!
Cố Hân Nghiên vươn tay định gọi Lưu Nghị vào phòng thì bị anh ngăn lại, gương mặt có chút khó chịu.
Long Duệ Thần chống tay lên bàn làm việc của cô lấy điểm tựa, sau đó cúi người hôn lên khoé môi của cô một cách nhẹ nhàng.
Cô bị doạ sợ rụt vai lại, cố gắng lùi ra sau.
“Anh… anh… sao anh tự dưng lại hôn em?” Cố Hân Nghiên hoảng hốt nhìn người trước mặt, không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Đối diện với sự bối rối của cô, Long Duệ Thần rất bình thản đứng thẳng dậy, đút tay vào túi quần.
“Đó không phải hôn, chỉ là môi chạm môi thôi.” Đấy là sự thật mà, hôn sẽ quấn quýt hơn.
“Đây rõ ràng là hôn mà.” Cố Hân Nghiên ấm ức lên tiếng, nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đầu của cô!
“Em muốn thử cảm giác hôn không?” Anh vừa nói vừa tiến lại cạnh cô, giữ lấy hai bên ghế.
Cố Hân Nghiên bị dáng vẻ mê hoặc của anh làm cho có chút lung lay, giây cuối cùng cô tưởng mình đã bị anh dụ dỗ thì liền tỉnh lại.
“Em với anh chưa là gì cả, không thể quá thân mật.” Cô vừa nói vừa nuốt một ngụm nước bọt, chỉ sợ lỡ lời chọc giận anh thì toi.
“Thế em có muốn hẹn hò với anh không?” Long Duệ Thần nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, để cô đối diện với ánh mắt sâu thẳm của mình.
Cố Hân Nghiên bị dáng vẻ nghiêm túc của anh doạ sợ, cô chỉ thuận miệng nói nhưng không ngờ anh lại làm thật. Diễn biến như này quá nhanh, cô không thích ứng kịp.
“Em… chúng ta mới quen biết nhau mà.” Vừa nói xong cô thấy mình thật ngu ngốc, biết nhau 15 năm coi là ngắn thì còn gì dài nữa.
Nhưng khoảng thời gian đó quả thực họ không tiếp xúc quá nhiều, chỉ là thi thoảng hỏi thăm đôi ba câu cho có lệ.
“15 năm mà em bảo ngắn á?” Long Duệ Thần bị lời nói của cô đả kích không hề nhẹ, suýt chút không khống chế được âm lượng.
Cố Hân Nghiên lúc này không biết nên lắc đầu hay gật đầu, thực sự quá khó xử.
“Hay là em cho anh cơ hội theo đuổi em đi, anh hứa sẽ làm thật tốt mà.” Long Duệ Thần nhỏ giọng nói với cô.
Từ khi quen biết nhau, đây là lần đầu tiên cô thấy anh khúm núm trước một người như vậy.
“Không cần đâu, chúng ta vừa yêu vừa tìm hiểu cũng được.” Đối với một người hoàn hảo như Long Duệ Thần, cô sợ bỏ lỡ sẽ không tìm được một người thứ hai như thế.
Mẹ Cố là một người theo chủ nghĩa nhan khống, chính là nhìn vẻ ngoài trước rồi mới quan tâm đến bên trong.
Từ nhỏ Long Duệ Thần đã có nhan sắc trời ban, rất được lòng mẹ cô, sau này sẽ không lo bị mẹ phản đối, đến với nhau cũng sẽ dễ dàng hơn.
Anh nghe thấy cô nói thế thì vui mừng ra mặt, trực tiếp bế cô lên xoay mấy vòng rồi mới nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.