Chỉ Rung Động Vì Em

Chương 45: Buổi lễ trao giải




Khương Dao xấu hổ, hóa ra là với tư cách bạn trai cô a... Ngẫm lại đến lúc đó, nếu có anh ở bên cạnh, cô sẽ không cần phải lo lắng.


"Mục Niên, anh đối với em thật tốt." Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô khen lấy anh, anh cũng nở nụ cười.


"Đi về nhà thôi, anh nấu cơm cho em."


"Dạ."


——


Vài ngày sau, Khương Dao và Cố Mục Niên cùng nhau bay đi Thượng Hải.


Lễ trao giải lần này diễn ra vào tối thứ sáu, tại phòng yến hội đạt chuẩn 5 sao. Đêm nay, ở khán phòng ngoài sự có mặt của ba mươi nhà thiết kế, còn có rất nhiều nhà thiết kế đá quý nổi tiếng, và một số danh nhân yêu tích đá quý rồi còn có tạp chí truyền thông nữa.


Kỳ thật Cố Mục Niên cũng nhận được thư mời. Ngoài anh ra thì IR cùng với Bội Cẩm cũng nhận được thiệp mời giống như anh. Vốn Cố Mục Niên có ý định không đi, nhưng mà bây giờ bởi vì có Khương Dao, nên anh quyết định đi cùng cô.


Lúc xế chiều, Khương Dao và Cố Mục Niên đến khách sạn nghỉ ngơi. Cô tới phòng ngủ một lát sau, sau đó tỉnh giấc để thay đổi lễ phục. Lễ phục dạ hội lần này là do Cố Mục Niên giúp cô chuẩn bị, đó là một chiếc đầm dạ hội cúp ngực màu xanh sẫm. Làn váy có chất liệu là vải lưới, thắt lưng được thiết rất tinh tế.


Cố Mục Niên đi vào phòng ngủ, vừa đúng lúc cô đang thay lễ phục, cô đứng trước gương khó khăn gài khóa kéo. Bộ lễ phục càng tôn lên làn da tuyết trắng nhẵn nhụi của cô, cô búi tóc hết lên lộ ra cổ trắng nõn, trên cổ cô là chiếuc vòng cổ mà Mục Niên đã tặng.


Xem qua lên tăng thêm vài phần gợi cảm, khiến cho người nhìn không thể chuyển mắt.


Hầu kết anh lăn lăn, anh liền cất bước đi qua, "Anh giúp cho."


Khương Dao buông tay, cô yên tâm để anh kéo giúp. Cô nhìn mình trong gương, nói: "Ánh mắt anh thật tốt, váy này rất xinh."


"Là do em xinh đẹp, mặc cái gì cũng rất đẹp." Anh trả lời.


Khương Dao không khỏi cong môi, "Anh thật dẻo miệng."


Anh kéo khóa kéo lên xong, nhìn Khương Dao trong gương, phát hiện ra anh chỉ là nói lời thật mà thôi. Ngũ quan Khương Dao rất chuẩn, thật là không thể xoi mói, cho dù không hay trang điểm cũng rất thanh tú sạch sẽ. Nay lại thoáng trang điểm, căn bản không thua những nữ minh tinh ngoài kia.


" Được, đi..." Cô còn chưa nói xong, anh đã ôm lấy cô từ phía sau, đem cô giữ vào trong ngực.


Nụ hôn của anh dừng ở trên cổ trắng nõn của cô, rồi sau đó ở bên tai cô nói nhỏ: "Anh đột nhiên hối hận ."


"Hối hận cái gì?"


"Hôm nay nhìn em rất đẹp, anh sợ đêm nay sẽ có rất nhiều nam nhân nhìn lén em, anh sẽ ghen."


Khương Dao cúi đầu mỉm cười, " Em sẽ ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh anh, để cho bọn họ đều biết, em đã có một người bạn trai rất ưu tú rồi, bọn họ sẽ không nghĩ nhiều đâu."


Anh cười cười, cúi đầu muốn đi hôn lên cổ cô, Khương Dao lập tức che lại: "Anh đừng ầm ĩ, đợi lát nữa ... Lại lưu lại dấu vết ..." Cô vừa che chỗ đỏ đỏ trên cỏ, anh đừng hòng tạo thêm nữa.


Anh nghe vậy, cả người càng thêm nóng, anh muốn hôn cô, vì thế anh xoay người cô lại hôn lên


"Khi dễ" cô đủ sâu, cô tựa vào anh thở dốc. Anh sờ sờ đầu của cô, giọng điệu mê hoặc: "Đêm nay tiếp tục."


Người này sao lại quá phận như vậy a...


Chân cô đang mang giày cao gót, nên anh để cô ngồi xuống cho khỏi đau chân.


Anh ngổi xổm xuống trước mặt cô, nói: "Đêm nay anh sẽ luôn ở bên cạnh em, nhưng mà sợ sẽ có nhiều đại diện của các công ty châu báu khác đến gặp anh nên anh phải cùng bọn họ chào hỏi vài tiếng. Nếu không có anh ở bên cạnh, mà em có chuyện gì thù phải liên lạc cho anh ngay, biết không?"


Cô ngoan ngoãn gật đầu, "Anh yên tâm đi."


——


Tối đến, Cố Mục Niên và Khương Dao đến buổi lễ trao giải. Hai người xuống xe, Cố Mục Niên dắt cô, và bảo cô chú ý váy.


Hai người đi vào, còn chưa đi được vài bước, Cố Mục Niên đã bị mọi người nhận ra .


"Đây không phải là Cố Tổng sao? ! Hân hạnh hân hạnh a." Người nói chuyện là một nam nhân khoảng 30 tuổi, ông ta  cũng là giám đốc của tập đoàn châu báu nào đó.


Cố Mục Niên cười nhẹ, bắt tay với ông  ta.


" Cô nương này... Là bạn gái Cố tổng sao?" Ông ta nhìn về phía Khương Dao. Quan sát cô một phen thấy cô rất xinh đẹp, nhưng mà vẫn nghe đồn là Cố Mục Niên vẫn đang còn cô gia quả nhân, sao  đêm nay lại mang đến bạn gái.


Cố Mục Niên tươi cười, nói: "Là bạn gái của tôi."


Ông ta xấu hổ, Khương Dao bình tĩnh nhìn ông ta cười cười.


"Trách tôi có mắt như mù, bạn gái của Cố Tổng thật sự rất xinh đẹp, đúng là ông trời tác hợp cho hai người, chúc mừng chúc mừng."


"Cám ơn." Cố Mục Niên ôm chặt bả vai Khương Dao, hào phóng đáp.


Cách đó không xa Đái Linh đã thấy bọn họ. Đêm nay, khi cô ta nhìn thấy Cố Mục Niên ở bên cạnh Khương Dao, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


Khương Dao thị phi muốn ở trước mặt mọi người khoe mẽ sao? Khương Dao hẳn là hận không thể để toàn thế giới đều biết Cố Tổng bao dưỡng mình sao? Đúng là không biết xấu hổ, Đái Linh thầm nghĩ.


Đái Linh an ủi chính mình, cô ta cho rằng tối nay minhg sẽ giành được giải thưởng. Đến lúc đó có thể ra oai với Khương Dao.


Trở lại Khương Dao, cô thấy có rất nhiều người lại đây chào hỏi với Cố Mục Niên, nên cô đã nói với anh mình sẽ đi đến chỗ ngồi trước.


Anh biết cô không thích loại xã giao này, nên anh dặn cô chú ý an toàn, đợi lát nữa anh sẽ đi vào tìm cô.


Khương Dao đi vào trong, đúng lúc phía trước có một nam nhân, đang gọi điện thoại. Anh ta nói chuyện điện thoại xong, nhanh chóng xoay người, cũng may mà Khương Dao phản ứng kịp chứ không thì thiếu chút nữa anh ta đã đụng vào cô.


Anh ta nhanh chóng lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn Khương Dao. Nhìn thấy trước mắt là người con gái dịu dàng, ánh mắt của anh ta hơi chậm lại, miệng theo bản năng mà giải thích: "Xin lỗi, cô có sao không? Vừa rồi là tôi không thấy cô đang ở phía sau nên..."


Khương Dao lắc đầu, "Không có việc gì." Khương Dao không có nói gì nhiều, đã nghiêng người đi qua.


Anh ta nhìn bóng dáng yểu điệu của Khương Dao, có chút ngạc nhiên tại sao cô lại lãnh đạm như thế, chẳng giống những cô gái mà anh ta từng gặp.


"Đỗ tổng?"


Có người kêu anh ta một tiếng, khiến cho anh ta định thần.


"A, chào Lưu tổng." Đỗ Yển cùng người đàn ông kia bắt tay.


"Gần đây Bội Cẩm phát triển không ngừng, rất tốt, tôi rất hi vọng có cơ hội cùng ngài lại hợp tác a."


"Cảm ơn Lưu tổng đã khen..."


Đỗ Yển nói chuyện với người đàn ông kia xong, mới đi vào hội trường. Ánh mắt anh ta cố gắng tìm hình dáng của Khương Dao, tìm nửa ngày mới nhìn thấy cô ngồi ở dãy thứ hai.


Anh ta biết vị trí của mình là hàng ghế phía sau cô, khóe môi câu lên, im lặng ngồi xuống, ánh mắt lại đánh giá Khương Dao một lần nữa, trong lòng có chút rung động. Anh ta cảm thấy có có chít ma lực có thể làm cho anh ta phá lệ mà chú ý đến.


Khương Dao ngồi phía trước, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy được rất nhiều những gương mặt đã gặp ở trên mạng, trong đó có rất nhiều nhà thiết kế mà cô ngưỡng mộ.


Cô nhìn thấy Đái Linh, chỉ thấy Đái Linh nhìn cô một cái, rồi cô ta cao ngạo liếc Khương Dao thể hiện một bộ dáng khinh thường.


Tiếp theo, Khương Dao lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc là —— Từ Chi


Từ Chi nhà thiết kế châu báu nổi tiếng, hôm nay được mời tham dự. Mấy ngày nay, tin tức trên Weibo của cô ta vẫn không ngừng hạ nhiệt, tất cả đều là những lời xoi mói về tác phẩm của Khương Dao.


Giờ phút này Khương Dao nhìn thấy cô ta, trong lòng cũng không sợ hãi chút nào, nếu hôm nay cô ta tự mình đến tìm tới cô để phiền toái thì cô cũng sẽ không sợ hãi.


Đúng lúc đó, có một nhà thiết kế nữ ngồi xuống bên cạnh Khương Dao, cô ấy sửa sang đầu tóc rồi cùng Khương Dao chào hỏi: "Xin chào, cô là Khương Dao tiểu thư phải không?"


"Phải."


"Hóa ra đúng như trên mạng nói là cô vẫn còn rất trẻ. Chào Khương Dao, tôi là Tân Nguyệt."


Khương Dao nghe qua tên của cô ấy, cũng là trong những nhà thiết kế đá quý, có chút danh tiếng.


"Chào cô." Khương Dao cười cười.


Tân Nguyệt hỏi: "Tối nay, cô đi một mình sao?"


"Không, tôi đi cùng bạn trai. Anh ấy còn chưa đi vào."


"Như vậy sao..." Tân Nguyệt cảm thấy kỳ quái, trường hợp quan trọng này cũng có thể tùy tiện mang người nhà sao? Dù sao thì Tân Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ phụ họa theo: "Khương tiểu thư xinh đẹp như vậy cho nên bạn trai cô nhất định rất soái phải khồn?"


Khương Dao ngại ngùng cười, hào phóng thừa nhận: "Vâng." Từ trước đến giờ, cô rất khiêm tốn, nhưng mà chuyện Cố Mục Niên lớn lên rất đẹp trai, cô không thể không thừa nhận được.


Tân Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây là "Trong mắt người yêu hóa Tây Thi". Thẳng cho đến lúc Tân Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông dáng dấp tuấn lãng, mặc tây trang từ từ bước đến chỗ bọn họ, ngồi xuống bên cạnh Khương Dao, sau đó cầm tay cô, cúi đầu nói với cô cái gì đó, trên mặt hai đều mang theo ý cười! Thì Tân Nguyệt mới thừa nhận sự thật...


Khương Dao nghiêng người nói với Cố Mục Niên: "Em đã nhìn thấy Từ Chi ."


Khóe môi anh giơ lên nụ cười khinh thường, " Để xem hôm nay cô ta có dám gây phiền toái cho em hay không."


Khương Dao nhìn anh bao che cho cô, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, "Dù sao bây giờ đã có anh ở bên cạnh em cho nên cái gì em cũng không sợ."


Mà những hành động thân mật của hai người đã bị Đỗ Yển thấy được. Anh ta liền nhận ra người đàn ông kia là Cố Mục Niên, mày gắt gao nhíu lại.


Hóa ra cô gái kia có quan hệ với tổng tài của Chí Sinh? ! Trong lòng Đỗ Yễn tự dưng xông lên một cảm giác khó tả, thật khó chịu.


...


Một lát sau m, buổi lễ trao giải bắt đầu, sau khi chấm dứt lời mở màn, đã đến giai đoạn trao giải. Giải thưởng đầu tiên là huy chương Đồng.


Khương Dao nhìn lên khán đài, trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi, cô không đặt nặng yêu cầu cho bản thân, nếu như có thể lấy được huy chương Đồng là đã tốt lắm rồi. Giờ phút này, khách quý ở trên đài chuẩn bị công bố danh sách, lỗ tai của cô đều dựng lên.


Nhưng mà trong danh sách lại không có tên Khương Dao, trong lòng cô cảm thấy có chút thất lạc.


Cố Mục Niên thấy vậy, im lặng nở nụ cười. Anh biết thực lực của Khương Dao hẳn là sẽ xứng đáng có giải thưởng cao hơn chứ không phải chỉ là huy chương Đồng, mà cô gái nhỏ này lại không tự tin về năng lực của mình.


Anh vỗ vỗ tay cô, giọng điệu ôn nhu: "Chớ khẩn trương, đây chỉ 1 giải ba thôi."


"Vâng..."


Đái Linh ở bên cạnh cũng không nghe thấy tên mình, nhưng mà cô ta lại là cảm thấy rất bình thường. Cô ta cứ cho rằng tác phẩm của mình tốt như vậy, lấy huy chương Bạc không thành vấn đề. Ngược lại là Khương Dao, phỏng chừng đêm nay sẽ không vui haha?


Nghĩ tới chuyện này, trong lòng cô ta liền vui sướng.


Tiếp theo là trao giải huy chương bạc: "Nhà thiết kế đạt huy chương bạc trong trận thi là... Dương Lăng, Kỳ Niệm!"


Tiếng vỗ tay vang lên, cả người Đái Linh đều trở nên ngốc. Huy chương bạc thế nhưng lại không có tên của cô ta? ! Điều này sao có th? !


Còn Khương Dao khi nghe thấy danh sách nhận giải lần này hì đành buông bỏ hết hi vọng. Nếu lần tranh tài này không lấy được thưởng, quên đi, lần sau lại không ngừng cố gắng. Trong lòng cô hoàn toàn không mơ đến huy chương vàng.


"Tiếp theo, đã đến thời khắc hồi hộp nhất của đêm nay. Không nhiều nó nữa, trước hết mời hai vị khách mời lên trao giải đó là —— Từ Chi và Mạnh Vĩ!"


Từ Chi xách làn váy lung linh sinh động cùng Mạnh Vĩ đi lên. Mạnh Vĩ lần này là ở bên ban giám khảo.


Từ Chi mở miệng: "Mọi người khỏe, rất vinh hạnh khi hôm nay tôi có thể ở đây trao giải..." Khi cô ta nói chuyện, đèn flash liên tục chiếu vào người cô ta.


Trong chốc lát, Mạnh Vĩ mở ra phong thư, Từ Chi nhìn thấy trên danh sách có hai chữ "Khương Dao", biểu tình kinh ngạc đều toác ra


"Chúc mừng Khương Dao, đạt vị thứ nhất trong lần tranh tài nhà thiết kế trong toàn quốc lần thứ 31!" Mạnh Vĩ vừa dứt lời, cả khán đài đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên màn ảnh lớn chiếu hình ảnh của Khương Dao với vẻ mặt  kinh hỉ và xúc động


Vô hoàn toàn không nghĩ đến mình sẽ nhận được giải thưởng cao như vậy!


"Dao Dao, lên đài nhận thưởng." Cố Mục Niên xem bộ dáng ngây ngốc của cô, cười nói.


Cô lập tức đứng lên, đi lên đài, bắt tay với người trao giải. Từ Chi lúng túng bắt tay với cô, nhỏ giọng nói câu "Chúc mừng", Khương Dao thì có vẻ rất hào phóng và khiêm tốn.


Truyền thông, phóng viên nhìn một màn này, đèn flash ken két ken két ken két ấn xuống. Mấy ngày hôm trước Từ Chi còn ở trên mạng diss Khương Dao, nay lại trao giải cô, đây quả thực là xấu hổ! Sắp có tin hay để viết rồi !


Khương Dao nhận cúp, phát biểu cảm nghĩ của mình. Dưới đài, Đái Linh tức giận đến ngũ tạng phế phổi sắp nổ tung, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Khương Dao.


Mà Đỗ Yển, đến giờ phút này mới biết đây chính là Khương Dao, chính là nhà thiết kế mà lúc trước công ty bọn họ mời về làm việc cho họ... Thật sự là quá buồn cười.


Khương Dao nói xong, trong tiếng vỗ nồng nhiệt, cô đi xuống vũ đài. Cô cúi đầu cẩn thận lôi làn váy, không ngờ cổ tay đột nhiên bị cầm lấy, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Cố Mục Niên.


Anh đứng ở trước mặt Khương Dao, một bàn tay giúp cô nâng làn váy, một tay còn lại ôm chặt lấy cô, dắt cô đi về phía trước. Anh mở miệng, thanh âm trầm thấp: "Cẩn thận một chút."


Mặt Khương Dao lập tức trở nên đỏ ửng.


Mà ánh mắt của mọi người nhanh chóng nhìn về phía họ, có người liền nhận ra, đó không phải là tổng tài của Chí Sinh —— Cố Mục Niên sao? !