Hoàng Dung thấy đối phương thất thần thời điểm, từ ống tay áo xuất ra một kiện khăn tay, nhanh tay hướng người gương mặt che lại.
Tô Thanh bị bất ngờ tập kích thời điểm không kịp phản ứng, trước mắt khuôn mặt lãnh đạm nữ nhân, lực đạo trên tay càng mạnh.
Tô Thanh tầm mắt mờ dần sau đó không còn sau đó nữa. Ngôn Tình Cổ Đại
Hoàng Dung nhìn nữ hài hai mắt trừng lớn, sức lực trên tay tăng thêm mấy phần triệt để đem nữ hài chụp cho hôn mê. Người phía trước không còn phản ứng thân thể hướng phía sau ngã xuống. Hoàng Dung nhanh tay ôm lấy đối phương thuận thế lọt tỏm vào lòng nàng.
Đem người ẩm lên thả xuống trường kỷ, Hoàng Dung tay đem nàng trung y cởi bỏ.
Bên trong vẫn là quen thuộc áo yếm cùng tiết khố.
Hoàng Dung gương mặt nháy mắt đỏ bừng, cảnh tượng đêm đó từng chút từng chút chậm rãi xuất hiện trong đầu.
"Bang chủ, chúng ta sắp đến nơi tiếp theo cần đổi phương thức di chuyển"
Bên ngoài âm thanh nam nhân trầm thấp vang lên.
Hoàng Dung chợt tỉnh, nhanh tay đem nữ hài y phục khoát hờ.
"Được, còn bao lâu?"
"Bang chủ, khoảng hai canh giờ nữa"
Nam nhân đáp.
"Được" Hoàng Dung suy nghĩ trước hết cần kiểm tra này nữ hài thân thể.
Tô Thanh cảm nhận có thứ loạn động nàng thân thể, khó chịu xoay người muốn tránh thoát. Ngược lại thân thể bị đè chặt.
Hoàng Dung giữ chặt nữ hài thân thể, tay lại vô tình chạm phải trước ngực đối phương, không lớn nhưng xúc cảm thật mềm.
Hoàng Dung mặt hồng thấu, bị chính mình suy nghĩ dọa sợ, vội buông tay.
Xe ngựa đột ngột xốc nảy Hoàng Dung thân thể chao đảo nháy mắt nhìn đến nữ hài sắp rơi, nàng nhanh chóng phi thân đến đem người ôm vào lòng.
Hai người đều lần lượt ngã xuống, Hoàng Dung lật người để nữ hài nằm phía trên như vậy giảm chấn động đối phương sẽ không tỉnh.
Hoàng Dung muốn đứng dậy, vừa động một chút người phía trên hai tay ôm chầm lấy nàng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Mẹ, đừng bỏ tiểu Thanh con sẽ ngoan đừng bỏ tiểu Thanh".
Hoàng Dung tuy nghe không hiểu đối phương lời nói nhưng ý tứ nàng hiểu đôi chút.
Đứa trẻ này rốt cuộc còn có bao nhiêu điều nàng không biết đây?.
Hoàng Dung đưa tay đẩy đẩy người phía trên, không động tĩnh, dứt khoát ngồi dậy.
Tô Thanh thân thể lung lay ngã xuống trường kỷ, Hoàng Dung đem người đặt ngay ngắn, nàng đi về trước đưa tay vén rèm che.
"Về đến quý phủ lập tức báo cáo tình hình cụ thể cho ta"
"Vâng, bang chủ" Nam nhân đáp ứng.
Hai canh giờ chạy không ngừng nghỉ rốt cuộc cũng đến được bến cảng.
Tô Thanh từ khi tỉnh lại trôi qua hai ngày bình yên, nàng vẫn không phát hiện được gì. Người quá kín kẻ.
Nhìn phía trước biển lớn, Tô Thanh thở dài nàng đã lâu không quay lại nhà gỗ không huynh muội a Thổ thế nào? Nói sẽ trở về hiện tại lênh đênh trên biển thế này, muốn về cũng không kịp.
Giữ nàng lại vì cái gì?
"Vào trong đi" sau lưng thanh âm nữ nhân truyền đến.
Tô Thanh xoay người thấy đối phương một thân y phục xanh đậm.
Hoàng Dung nhìn trời nổi gió, Nhiệt độ hạ thấp, nữ hài một thân mỏng manh y phục ở lâu sẽ nhiễm bệnh.
"Bang chủ vì sao giữ ta ở đây?
"Đến là khách quý, chúng ta bang phái nên tỏ chút lòng thành chu đáo tiếp đãi" Hoàng Dung trên mặt một mạt ý cười.
Tô Thanh thầm nghĩ đây là hợp lý lý do sao?. Các người một mực đưa ta lên đây còn nói tiếp đãi chu đáo, đánh mê dược người khác, thế này gọi là chu đáo à?.
Hoàng Dung quan sát đối phương sắc mặt không có bất thường biểu hiện lúc này mới yên tâm đôi chút.
Mất một tuần liền đến Đào hoa đảo, Tô Thanh ngơ ngơ ngác ngác bị đưa vào phủ đệ.
Nàng cảm giác bản thân như bị giam lỏng ở đây, phạm vi khu vực hoạt động cũng chỉ trong phủ, vị kia bang chủ từ ngày nàng về đến phủ cũng mất biệt tung tích.