Chí Tôn Chiến Thần

Chương 430: "Thì ra, người lợi hại thật sự là Giang Sách" 



Nhìn lại chiếc Lamborghini đằng sau, vẫn còn cố chấp tăng ga, đợi đến khi anh ta tăng tốc lại từ tốc độ chậm ban nãy thì chiếc Ferrari 458 không biết đã bỏ xa bao nhiêu đoạn.

Kĩ thuật hai bên hoàn toàn chênh lệch.

Lâm Mộng Vân nắm chặt nắm đấm hét lên một tiếng: "Chính là anh ấy!!!"

Advertisement

Đúng vậy, chính là anh, chính là động tác này, đây chính là kì tích mà Lâm Mộng Vân đã nhìn thấy!

Lâm Mộng Vân xem đến si mê, Dương Tuấn Thiên bên cạnh thì lại căm tức nắm chặt quả đấm, hận thù đối với Giang Sách càng thêm sâu.

Anh ta nhìn chằm chằm con Ferrari 458, cảm giác đố kỵ cực sâu bốc lên từ đáy lòng.

Lâm Mộng Vân vẫn không ngừng nói với anh ta: "Tuấn Thiên anh thấy không? Giang Sách sử dụng kỹ thuật vào khúc cua, đây chính là tuyệt kỹ mà tôi từng nhắc với anh trước đó."

"Trước đó tôi còn tưởng người lái xe là anh, tưởng nhầm là anh nắm giữ kỹ thuật này, chà chà, thật đúng là một hiểu nhầm lớn"

"Thì ra, người lợi hại thật sự là Giang Sách"

Dương Tuấn Thiên hứng chịu một vấn điểm tổn thương.

cùng là đàn ông, nghe người ta nói như vậy còn tức đến phút máu, huống chi là loại đàn ông có lòng tự trọng cao như Dương Tuấn Thiên này?

Càng quan trọng là, lời này còn phát ra từ miệng Lâm Mộng Vân.

Lâm Mộng Vân, đây chính là người phụ nữ mà Dương Tuấn Thiên yêu thích, người phụ nữ mình yêu thích lại nói mình không bằng một người đàn ông khác? Ha ha, đến chuyện này mà còn có thể nhịn được, Dương Tuấn Thiên thật sự không còn là đàn ông rồi.

Anh ta cảm thấy trong lồng ngực như đang có lửa giận thiêu đốt.

Lại nhìn trong sân, sau khi trải qua khúc cua thứ nhất, 458 rõ ràng chiếm cứ ưu thế dẫn đầu.

Nhưng bởi vì tính năng xe có sự chênh lệch, chiếc Lamborghini đằng sau vẫn bán rất sát sao, một giây cũng không thả lỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt qua.

Vấn đề là, khúc cua thứ hai, thứ ba, thậm chí là khúc cua thứ tự đã đến ngay tiếp đó rồi.

Sau khi liên tục vượt qua nhiều khúc cua, nhìn chiếc Ferrari 458 lao vút phía trước, lại nhìn chiếc Lamborghini kia, đến đuôi xe người ta cũng không nhìn thấy rồi.

Phải biết rằng, đây là Giang Sách lái xe dưới tình huống chỉ dùng một bàn tay, lại còn lại một chiếc xe cũ.

Nếu Giang Sách thả lỏng, lái xe dưới trạng thái toàn thịnh, sợ là ngay từ lúc bắt đầu đã bỏ xa Chúc Minh.

Cuối cùng mọi người cũng hiểu, vì sao Giang Sách lại ngông cuồng như thế.

Ngông cuồng, bởi vì người ta có vốn liếng để ngông cuồng.

Nếu bọn họ cũng có được kỹ thuật lái xe đỉnh như vậy, tin chắc còn trở nên ngông cuồng hơn cả Giang Sách.

Phần sau của trận đấu cũng không còn gì hồi hộp nữa.

Giang Sách dẫn đầu xông qua đường dây tại điểm kết thúc, mà chiếc Lamborghini đến cuối cùng cũng từ bỏ, chậm rãi đi đến đích.

Chúc Minh xuống xe, có thể nhìn ra cảm giác mất mát thật sâu trên mặt anh ta.

Người ta đã nhường anh ta nhiều như vậy, kết quả anh ta vẫn thua, lại còn thua rất thảm, anh ta tự nhận mình là người có kỹ thuật lái xe đứng thứ hai trong nước, hiện tại mới coi như biết thế nào là người tài còn có người tài hơn.

Nếu nói ai còn có thể thắng Giang Sách, có lẽ chỉ có người đàn ông được gọi là Tay đua mạnh nhất trong đội Lamborghini kia.

Chúc Minh đi tới trước mặt Giang Sách, tuy trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng anh ta chịu nhận thua.

Làm một tay đua xe, chữ tín là quan trọng nhất.

Anh ta chủ động vươn tay với Giang Sách: "Tôi thua."

Giang Sách giơ tay bắt tay anh ta, cũng chủ động nói lời xin lỗi: "Về chuyện của ba anh, tôi cũng nhận lỗi với anh, là tôi làm có hơi quá."

Chúc Minh cười ha ha: "Thật ra ba tôi cũng không có vấn đề gì, chỉ là nuốt không trôi cơn giận này. Ông ấy với Lâm Gia Vinh đấu đá nhau cả đời, lần đầu tiên thua thảm như vậy, cho nên mới để tôi đến tìm về chút mặt mũi thay ông ấy. Ai, ai biết tôi tài nghệ không bằng người ta, lần này đi cũng coi như để ba tôi biết rõ, chắc phải cho tôi nghỉ ngơi một trận rồi."