Bọn họ từng thấy qua cảnh tượng tàn nhẫn, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng nào tàn nhẫn như vậy, trước kia những người đó chỉ có bị bọn họ bắt nạt, chứ nào có người bắt nạt bọn họ.
Hơn nữa cho dù bọn họ đánh không lại người ta thì thu tay là được, chứ lần đầu tiên đụng tới tình huống đã lấy nhiều địch ít mà còn bị người ta đuổi
đánh.
Advertisement
Tình huống này phá vỡ thế giới quan của mọi người.
Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng mỗi người.
Cho tới giờ phút này, bọn họ mới biết được mình đã chọc vào người đàn ông không nên dây vào.
Nhưng hiện tại mới biết được thì đã quá muộn, dục vọng chiến đấu của Giang Sách hoàn toàn bị khơi dậy, sư tử được thả ra khỏi lồng sắt, không khiến bọn họ phải trả một cái giá lớn thì làm sao mà được?
"Chúng tôi không đánh, không đánh nữa."
VA
.
"Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi biết sai rồi."
"Chúng tôi không dám động vào người phụ nữ của anh nữa, anh đi đi, đừng tổn thương chúng tôi nữa được không?"
Muộn rồi!
Chỉ thấy Giang Sách như một trận gió vọt vào trong đám công nhân, hai đấm vung lên.
Răng rắc, răng rắc, không ngừng có tiếng xương cốt bị bẻ gãy, có một người thảm nhất, bị Giang Sách vặn cánh tay, cả một cánh tay đều bị giật đứt lìa!
Máu tươi phụt ra, vô cùng thê thảm.
Một hồi bi kịch nhân gian đang trình diễn, tất cả công nhân như quỷ khóc sói gào, co cẳng mà chạy.
Nhưng bọn họ trốn đi đâu cho hết?
Từng tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, có người bị máu tươi nhuộm đỏ, hai mắt Giang Sách đỏ tươi.
Đinh Mộng Nghiên là vảy ngược của anh, hôm nay đám người này dám động vào vảy ngược của anh, kết cục nhất định sẽ rất bi kịch.
Trong lúc Giang Sách đang đánh nhau đến hưng phấn, một người đàn ông có dáng người cường tráng đi tới, lớn tiếng quát: "Dừng tay!"
Giang Sách tạm dừng một giây, sau đó một cước giẫm lên bụng một tên công nhân trong số đó, giẫm mạnh đến độ thận cũng bị dập nát.
Anh hơi quay đầu nhìn về phía người đàn ông cường tráng.
Người đàn ông cường tráng kia thân cao gần hai mét, bình thường diễu võ dương oai, thấy ai cũng xem thường, nhưng chỉ mới bị Giang Sách nhìn thoáng qua đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Lại nhìn đến hiện trường đầy rẫy tay chân đứt gãy, anh ta sợ tới mức tiếng nói cũng nhỏ đi rất nhiều.
Anh ta nói: "Tôi, tôi là quản đốc của đám công nhân này -Xi Hổ, anh, anh tới đập phá sân bãi à?"
Giang Sách dàng chất giọng khàn khàn đáp: "Tôi tới nói chuyện làm ăn."
"Nói chuyện làm ăn?"
Xi Hổ thật sự không biết phải nói gì, có ai đến nói chuyện làm ăn như vậy à? Mặc dù tính mạng của đám công nhân ở đây không đáng giá, nhưng ra tay cũng không khỏi quá độc ác rồi đó?
Đánh chỉ còn phải xem mặt chủ, nói chuyện làm ăn như thế này thì, ha ha, không nói được!
Xi Hổ vừa định mở miệng từ chối, kết quả sau khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Sách thì lời đến bên miệng cứ thế nuốt xuống, bởi vì anh ta cảm thấy nếu mình từ chối đối phương thì rất có khả năng cũng sẽ trở thành một thành viên trong đám nằm trên mặt đất kia.
Giang Sách nói: "Chúng tôi là người của Sản Xuất Nhiệt Đinh, ngày hôm qua đã có liên hệ với ông chủ của mấy anh là Thiệu Hồ Tử."
Xi Hổ nuốt nước miếng: "Được, các anh đi theo tôi."
Đinh Mộng Nghiên vội chạy tới bên cạnh Giang Sách, nắm tay Giang Sách, đi theo Xi Hổ về phía tòa cao ốc văn phòng.
Dọc đường đi, Đinh Mộng Nghiên kinh hồn chưa định.
Bên trong nhà máy, những ánh mắt xanh như mắt sói, thi thoảng sẽ đến gần cô, khiến cô sợ tới mức núp ở sau người Giang Sách.
Một đường yên bình, rất nhanh, đoàn người tiến vào tòa cao ốc văn phòng.
Lạ ở chỗ, Xi Hổ cũng không dẫn theo bọn họ lên lầu, mà đi thang máy xuống dưới mặt đất.
Sau khi cửa thang máy mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến cho Đinh Mộng Nghiên suốt đời khó quên.
Chỉ thấy toàn bộ đại sảnh có đủ các nhân vật muôn hình muôn vẻ, cả trai lẫn gái ăn mặc loè loẹt.
Ở vị trí chính giữa có một cái bệ tồn tại như một lôi đài, trên lôi đài, hai người đàn ông có vóc dáng cường tráng đang đọ sức.