Chí Tôn Chiến Thần

Chương 443: Quá mức khủng bố. 



Thiêu Hồ Tử lập tức bị khơi dậy lửa giận: "Sợ? Ha ha, cậu đã muốn chết, tôi đây sẽ chịu tiền chôn! Cậu muốn đánh nhau đúng không? Được, Biện Tông, dạy dỗ tên vô dụng này một trận cho tao!"

Giang Sách mỉm cười, xoay người đi lên lôi đài.

Đinh Mộng Nghiên lập tức đi theo, giữ chặt Giang Sách nói: "Giang Sách, anh đừng kích động, chuyện này coi như thôi nhé? Kia chính là cao thủ hắc quyền chính quy đó, tuy anh cũng rất có tài, nhưng vẫn có cách biệt với người chuyên nghiệp như người ta, bỏ đi."

Giang Sách nhẹ nhàng dài tay Đinh Mộng Nghiên.

Advertisement

"Mười giây."

Đinh Mộng Nghiên ngẩn cả người: "Cái gì?"

"Anh nói, mười giây. Anh chỉ cần mười giây là có thể giải quyết xong anh ta."

Ngông cuồng vậy à?

Mọi người thi nhau lắc đầu, hiện tại người trẻ tuổi thật sự là không biết nặng nhẹ, dám mạnh miệng nói như vậy, đó là vì còn chưa được chứng kiến sự lợi hại của Biện Tông, chờ anh được biết Biện Tông mạnh cỡ nào, anh có hối hận cũng không kịp.

Đồng thời, Thiêu Hồ Tử cũng liếm môi, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Đinh Mộng Nghiên.

Chỉ cần Giang Sách chết, anh ta sẽ lập tức đoạt người phụ nữ này về, không theo đúng không? Vậy thì cường bạo!

Đương lúc anh ta miên man suy nghĩ, Giang Sách đã lên đài, đứng ở đối diện Biện Tông.

Trước mắt bao người, trọng tài công khai nói: "Trận đấu quyền dưới lòng đất, cấm sử dụng bất cứ vũ khí nào, trừ cái đó ra, không có bất cứ hạn chế nào khác. Trận đấu, bắt đầu!"

Tất cả mọi người đều nhìn Giang Sách với ánh mắt cười nhạo.

Sợ là không tới vài giây, người đàn ông này sẽ trở thành một người chết.

Biện Tông đánh nhau thật sự không biết nặng nhẹ, hễ ra tay là vô cùng độc ác, Giang Sách nhìn qua không khác gì người bình thường, người như thế lên lôi đài có khác gì chịu chết đâu?

Trận đấu bắt đầu.

Biện Tông vô cùng khinh địch mà ngoắc ngoắc ngón tay với Giang Sách.

Anh ta chỉ vào bụng mình: "Đừng có nói là tao bắt nạt mày nhé, tới đây, đánh nơi này này, tao nhường mày đánh một quyền."

Nhường?

Ha ha, nhường Chiến thần Tu La công kích, anh ta vẫn là người đầu tiên dám làm vậy.

Giang Sách cũng không khách khí, bình tĩnh đi đến trước mặt Biện Tông, cũng không thấy anh ra sức gì cả, nhẹ nhàng bâng quơ đánh ra một quyền.

Tất cả mọi người đều cho rằng nắm đấm của Giang Sách không có chút sức lực nào, không khác nắm bông là bao.

Năng lực chống cự của Biện Tông tương đối mạnh.

Hẳn là không có áp lực gì với một quyền này.

Nhưng kết quả lại khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Nắm đấm của Giang Sách đấm lên bụng Biện Tông, sau đó, chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc, trong nháy mắt, rất nhiều cây xương sườn bị đánh gãy.

Biện Tông giống như quả bóng bay, vù vù vù bay ra ngoài.

Bình bịch một tiếng, nện vào trên tường!

Trong nháy mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Ai có thể nghĩ đến, Giang Sách nhìn qua yếu đuối, nhưng lại có sức lực lớn đến vậy?

Quá mức khủng bố.

Thiêu Hồ Tử cau mày, vung tay lên, lập tức lại có một người đàn ông lên lôi đài, tiếp tục chiến đấu với Giang Sách.

Đinh Mộng Nghiên nóng nảy.

"Thiêu Hồ Tử, không phải nói là chỉ cần Giang Sách đánh thắng thì sẽ ký hợp đồng sao? Nói mà không giữ lời gì hết, đánh xong rồi còn cho người thứ hai lên?"

Thiêu Hồ Tử cười ha ha: "Là đánh thắng cấp dưới của tôi là được, vấn đề là, tôi lại chưa nói phải đánh bao nhiêu người mà?"

Đây là anh ta tuyên bố muốn đùa giỡn cô đó!

Đinh Mộng Nghiên vừa nóng vừa giận, mà Giang Sách lại hoàn toàn trái ngược.

Chỉ thấy hai mắt Giang Sách đỏ tươi, để lộ ra một luồng sát khí khủng khiếp, trận đánh nhau trước đó đã khơi gợi dục vọng chiến đấu của anh, nhưng anh căn bản đánh còn chưa đã ghiền.

Hiện tại, anh chỉ