Chí Tôn Chiến Thần

Chương 481: "Nói cho mày biết, không có cửa đầu!" 





Có vẻ như Dương Tuấn Thiên và những người khác đã nhầm tưởng rằng anh ta chính là người đã cứu Điền Kê.

Phải nói ra tình hình thực tế sao?

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Lục Diệp quyết định không nói gì và thuận theo ý kiến của họ.

Vì một khi sự thật được nói ra, người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Advertisement

Vị bác sĩ thiên tài trẻ tuổi, vậy mà lại mắc sai lầm trong chẩn đoán và suýt giết chết bệnh nhân, bị buộc phải nhờ đến sự giúp đỡ của một bác sĩ nghiệp dư" chẳng ai biết tên mới có thể cứu sống bệnh nhân.

Loại tin tức này chắc chắn có thể lên đầu đề!

Một khi sự việc bị vạch trần, cuộc đời của Lục Diệp sẽ tiêu tùng. Trong tương lai, khi bình bầu chức danh, thăng chức tăng lương đều không liên quan gì đến anh ta.

Vì vậy, tuyệt đối không thể nói ra tình hình thực tế

Dù sao Giang Sách cũng không muốn người khác biết là anh đã cứu Điền Kê, cho nên Lục Diệp thuận thế chiếm lấy mỹ danh này, có vẻ cũng không có vấn đề gì nhỉ?

Lục Diệp cười nói: "Haiz, cứu người vốn là việc nên làm của bác sĩ chúng tôi, không cần thiết phải cảm ơn."

"Không, không, không, cần chứ."

Ánh mắt Điền Kề chân thành nói: "Bác sĩ Lục, anh đã cứu mạng tôi, anh là cha mẹ tái sinh của tôi, sau này tôi nhất định sẽ hậu tạ cho anh!"

"Ài, khách khí, khách khí rồi."

Đang khi Lục Diệp không biết liêm sỉ mạo nhận công lao của Giang Sách, các y tá khác đều tỏ ra coi thường.

Tuy nhiên, Lục Diệp vừa ném qua một ánh mắt, các y tá này liền cúi đầu sợ hãi.

ở bệnh viện này, thanh danh và địa vị của Lục Diệp đều vượt xa mấy y tá nhỏ này. Nếu bạn họ dám nói nhảm, Lục Diệp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến họ, nhiều một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, họ đều giả vờ như mình không biết gì.

Dưới ngàn ăn vạn tạ của đám người Dương Tuấn Thiên, lòng hư vinh của Lục Diệp đã được thỏa mãn ở mức độ lớn nhất.

Ngay sau đó, Dương Tuấn Thiên đưa Điền Kề xuất viện.

Khi đi ngang qua cửa bệnh viện, bọn họ nhìn thấy Giang Sách đang hút thuốc.

Điền Kề quay mặt đi chỗ khác, cũng chẳng muốn liếc nhìn anh một cái. Nếu không có Giang Sách, cậu ta sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.

Cậu ta suýt chút nữa đã mất mạng, tất cả đều là do Giang Sách làm hại!

Lại nói tiếp, Giang Sách cũng vô cùng bất đắc dĩ. Rõ ràng anh là nạn nhân, nhưng lại bị kẻ giết người nhìn với vẻ căm thù, khiến anh cứ như là một tên sát nhân vậy.

Dương Tuấn Thiên ở đằng kia lại buông lời châm chọc khiêu khích: "Giang Sách, mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ, Điền Kề chưa chết, cậu ấy còn sống rất khỏe mạnh!"

"Ha ha, mày giết người không thành, còn muốn đánh lừa bác sĩ?"

"Nói cho mày biết, không có cửa đầu!"

"Ông trời có mắt, để Điền Kề gặp phải tai ương lớn như vậy vẫn còn sống sót. Sự thật đã chứng minh rằng người tốt vẫn có điềm lành!"

Giang Sách không biết nên cười hay nên khóc.

Người tốt có điềm lành? Điền Kề cậu ta thì tính là người tốt gì hả?

Thi đấu thua, tức giận rồi lái xe đâm người, đây là người tốt sao?

Anh cũng không nói nên lời.

Dương Tuấn Thiên cuối cùng nói: "Giang Sách, để tao nói cho mày biết, ác giả ác báo! Mày hại tụi tao, sớm muộn gì cũng sẽ hại chính mình. Điền Kề, chúng ta đi."

Anh ta dìu Điền Kề ra khỏi cổng bệnh viện và đi về phía bãi đậu xe.

Lâm Mộng Vân bước đến gần Giang Sách và an ủi: "Tính khí của Tuấn Thiên là như vậy đó. Nhìn thấy người anh em tốt của mình bị thương nên có chút kích động thôi. Anh đừng quá để tâm nhé."

Giang Sách lặng lẽ rít một hơi thuốc, cười không nói gì.

Để tâm?

Nếu anh thật sự để tâm, vậy anh sẽ không chọn giải cứu Điền Kề mà trơ mắt nhìn cậu ta chết đi rồi.

Lâm Mộng Vân nói thêm: "Ngoài ra, tôi vẫn muốn gửi lời cảm ơn đến anh. Nếu hôm nay không nhờ có anh ra tay giải cứu tôi, có lẽ tôi đã bị xe Điền Kề cán chết từ lâu rồi."

Thành thật mà nói, vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lâm Mộng Vân đã cảm thấy không vui rồi.

Giang Sách xua tay: "Không cần cảm ơn, mục tiêu của Điền Kề là tôi. Cô vì tôi mà bị liên lụy. Tôi cứu cô là việc phải làm."

Anh quay người lại và dựa vào cột.

Một làn khói thuốc phả ra, bay lên không trung theo làn gió.