Chí Tôn Chiến Thần

Chương 535: Ưu đãi cái con khỉ!



Sau một hồi tính toán, nhân viên phục vụ liền hỏi: “Ai trong các vị là người thanh toán ạ?”



Diêu Hàng mở điện thoại ra nói: “Là tôi thanh toán.”



Nhân viên phục vụ gật đầu, dùng giọng điệu cực kỳ tôn kính, nói ra một câu khiến Diêu Hàng suýt rớt cằm xuống đất: “Bữa ăn lần này tổng cộng là hai trăm ba mươi ba vạn, xin hỏi anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”



Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.



Tay Diêu Hàng cứng đờ, vô cùng khó khăn quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.



Advertisement

“Cậu đang nói đùa gì thế? Hai trăm ba mươi ba vạn ư? Chúng tôi đâu có ăn nhiều như thế?”



“Rau hẹ của nhà hàng các cậu được làm bằng vàng, còn giá đỗ được nạm bằng hạt kim cương à? Cho dù là vàng và kim cương cũng không đắt như thế.”



“Cậu đang bẫy ai đó?”



Theo Diêu Hàng thấy, bữa cơm này cùng lắm cũng vượt qua hai trăm tệ, món đắt nhất trên bàn này cũng chỉ là dĩa vịt nước sốt ba mươi sáu tệ kia.



Còn dĩa rau hẹ xào giá đỗ chỉ có mười tám tệ, còn cần tây xào ốc cũng chỉ có hai mươi hai tệ.



Tổng cộng tất cả các món cũng không thể nào vượt qua hai trăm tệ.



Ai dè nhân viên phục vụ lại bảo anh ta thanh toán hai trăm ba mươi ba vạn, hôm nay là ngày cá tháng tư trước thời hạn à? Anh ta đang nói đùa gì thế?



Tân Uẩn cũng nhíu chặt mày.



Tại sao nhà hàng này vẫn không chịu ghi nhớ? Lần trước sau khi bị đánh mà bây giờ vẫn tiếp tục bẫy người khác như thế? Hơn nữa lần này còn bẫy quá đáng hơn.



Cô ấy đang định lên tiếng nói đôi lời, ai dè Giang Sách lại giành trước một bước.



Hơn nữa, câu nói của Giang Sách còn khiến Tân Uẩn mơ màng chẳng hiểu gì.



Anh cười nói với Diêu Hàng: “Anh Diêu, anh đừng ngạc nhiên như thế, nhà hàng bọn họ là thế đó.”



Gì mà là thế đó?



Diêu Hàng ngơ ngác nói: “Anh Giang, anh đừng nói đùa với tôi nữa, làm sao mà bữa ăn này có thể hơn hai trăm vạn cơ chứ?”



Giang Sách nhún vai, vung tay nói: “Anh đọc thực đơn của nhà hàng bọn họ đi, ví dụ như bát cơm này năm tệ một phần.”



Diêu Hàng gật đầu nói: “Vậy thì sao chứ? Bốn người chúng ta ăn bốn phần, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi tệ mà thôi.”



Nhân viên phục vụ mỉm cười.



Anh ta ho một tiếng rồi nói: “Anh này, anh đã tính nhầm rồi.”



“Tôi tính nhầm chỗ nào?”



“Anh là ăn bốn bát cơm chứ không phải là bốn phần cơm.”



Diêu Hàng sửng sốt: “Chuyện này có gì khác nhau sao?”



Nhân viên phục vụ nghiêm túc nói: “Tất nhiên là có rồi, cơm của nhà hàng chúng tôi là tính một hạt một phần, các anh đã ăn bốn bát, anh có biết bên trong có bao nhiêu hạt không?”



Diêu Hàng suýt hộc máu.



Một hạt cơm tính một phần? Đây là cơm ư? Nó là hạt vàng thì đúng hơn.



Nhân viên phục vụ nói tiếp: “Còn rau hẹ xào giá đỗ thì một sợi tính một phần, cần tây xào ốc thì một con tính một phần, rượu gạo bánh trôi thì một hạt tính một phần, còn món đắt tiền nhất chính là dĩa vịt nước sốt mà cô này đã gọi, muối tinh phẩm quý giá nhất thế giới của nhà hàng chúng tôi là một hạt tính một phần, mà một phần là ba mươi sáu tệ.”



“Do đó, theo cách tính tỉ mỉ của tôi thì tổng cộng là hai trăm ba mươi ba vạn, đây chính là mức giá đã bỏ đi bớt số lẻ rồi ạ.”



“Thế nào, có phải nhà hàng chúng tôi rất có tình người, rất có ưu đãi với khách hàng đúng không ạ?”



Ưu đãi cái con khỉ!



Diêu Hàng suýt bật dậy đánh người, cả thế giới cũng chưa tìm thấy nhà hàng nào tính toán như vậy?



Đây không phải là lừa tiền, mà nói đúng hơn là đang giật tiền.



Diêu Hàng siết chặt nắm đấm, bây giờ các anh em của anh ta đang mai phục ở gần đây, chỉ cần anh ta ra lệnh thì có thể xông vào nhà hàng này cướp bóc bất cứ lúc nào.



Nhưng anh ta không thể làm thế.



Nếu anh ta gọi người tới đây sớm sẽ rút dây động rừng, đến lúc đó sẽ không thể nào moi tiền từ trên người Giang Sách.



Do đó anh ta cần phải nhẫn nhịn.



Nhưng bữa cơm này thì anh ta phải nhịn thế nào? Một bữa mà mất hai trăm ba mươi ba vạn, nhịn cái con khỉ nhà cậu đấy?



Tim Diêu Hàng đang rỉ máu, anh ta có nên thanh toán số tiền này hay không?