Chí Tôn Chiến Thần

Chương 560: “Tôi biến thành thái giám sao?”



Lời nói vô cùng khí phách.



Thủy Vân Thiên thì sao? Toàn bộ Nam Thành này thì thế nào? Tất cả trong mắt Giang Sách chỉ như một con kiến!



Lời nói lần này cũng cho thấy thái độ của Giang Sách.



Tiếng thình thịch vang lên, Thủy Quân Tín bị dọa sợ đến nỗi ngã ngồi dưới đất, thở hổn hện, bản thân anh ta cũng không biết giờ phút này nên làm cái gì mới tốt.



“Anh, anh không thể như vậy.”



“Tôi là cậu chủ của Thủy Vân Thiên, anh không thể giết tôi!”

Advertisement



Giang Sách híp mắt nhìn anh ta một cái, sau đó hờ hững nói: “Được, tôi không giết anh.”



Lúc này khuôn mặt Thủy Quân Tín mới lộ vẻ tươi cười, đưa tay xoa xoa cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh.



Ha ha, vừa mới nói mấy lời dọa người như vậy, chung quy vẫn sợ hãi thế lực của Thủy Vân Thiên sao? Còn giả bộ làm sói đuôi to à?



Ngay thời điểm Thủy Quân Tín chuẩn bị đứng lên, anh ta không ngờ Giang Sách lại lấy ra mấy cây kim bạc, nhất thời không hiểu đối phương muốn làm gì.



“Anh định làm gì?”



“Lấy kim bạc ra làm gì?”



Giang Sách nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn anh cũng biết, đây là Biển Thước thần châm tôi vừa đấu giá được, đúng dịp hôm nay có thể bắt anh ra làm vật thí nghiệm.”



“Cái quỷ gì vậy?” Thủy Quân Tín nhíu nhíu mày, anh ta ngồi trên mặt đất lê lết lùi về phía sau, miệng nói: “Tôi không phải vật phẩm thí nghiệm của anh, anh cút ngay cho tôi!”



Chuyện Giang Sách đã quyết định, Thủy Quân Tín có thể ngăn cản được sao?



Anh nhấc một chân giẫm lên người Thủy Quân Tín, đạp mạnh khiến anh ta nằm im trên mặt đất, sau đó duỗi tay ra lấy kim châm, ghim kim vào từng huyệt đạo trên người Thủy Quân Tín.



Đám người giàu đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám mở miệng nói một từ.



Một lát sau, Giang Sách hoàn thành hết các thao tác xong thì khẽ gật đầu, sau đó lại tháo hết kim bạc ra.



“Cũng tốt.”



Giang Sách thu kim bạc về.



Thủy Quân Tín thở một hơi nhẹ nhõm, chỉ đơn giản là đâm mấy cái kim đó thôi sao? Sau đó sẽ không có chuyện gì chứ?



Mặc dù không biết Giang Sách đang làm gì, nhưng nhìn qua thì giống như Giang Sách thật sự không định tiếp tục đối phó anh ta nữa.



Vì thế, Thủy Quân Tín định bò dậy khỏi mặt đất.



Nhưng anh ta xấu hổ phát hiện ra, đôi chân của anh ta không nghe theo sự sai khiến của anh ta nữa, muốn động cũng không động đậy được!



“Giang Sách, anh đã làm gì chân tôi hả?”



“Tại sao hai chân của tôi lại không cử động được?”



Đây mới chỉ là bắt đầu, giây tiếp theo, Thủy Quân Tín mất khống chế tiểu tiện, căn bản là không thể khống chế nổi.



Trên mặt đất xuất hiện một vũng chất lỏng ghê tởm, khiến tất cả những người có mặt nhìn thấy buồn nôn.



Giang Sách cầm tay Tân Uẩn, nói: “Chúng ta về thôi.”



Tân Uẩn tò mò hỏi: “Anh đã làm gì anh ta vậy?”



Giang Sách ra vẻ thần bí trả lời: “Chỉ là chút cảnh cáo nho nhỏ dành cho anh ta thôi, từ nay về sau, anh ta sẽ không thể đụng vào phụ nữ nữa.”



Tân Uẩn vốn là một người tinh thông trong lĩnh vực y học, nên đương nhiên vừa nghe cô ấy đã hiểu ra ý nghĩa trong câu nói.



Hai người họ nắm tay cùng rời khỏi phòng khiêu vũ.



Bên cạnh đó, không một ai trong số đám nhà giàu kia dám tiến lên trước một bước ngăn cản, họ nhìn Giang Sách như nhìn Thần Chết vậy, tránh rất xa.



Lại quay qua nhìn Thủy Quân Tín, anh ta vẫn đang nằm liệt trên mặt đất, đau đớn kêu rên.



Cơ thể không chịu nghe theo sự khống chế của anh ta, mỗi một phút trôi qua đều có khả năng làm bậy, mà đáng sợ hơn chính là, anh ta phát hiện bộ phận nào đó của anh ta đã bị mất đi tác dụng vốn có của nó, không có hứng nữa.



“Tôi biến thành thái giám sao?”



“Giang Sách, anh quay lại đây, anh quay lại đây mau!”



“Tôi không muốn làm thái giám, anh mau quay lại cứu tôi!”



Nhưng dù anh ta có kêu gào to thế nào thì Giang Sách cũng đã biến mất hoàn toàn rồi, đường đường là cậu chủ của Thủy Vân Thiên, vậy mà từ nay về sau lại trở thành một kẻ tàn phế.



Này là cái giá mà anh ta phải trả vì đã làm chiến thần Tu La tức giận.



Chiếc xe thể thao Roadster chạy băng băng trên đường nhựa.