Tiểu Điệp sửng sốt, do dự một lúc, muốn nói lại không dám nói.
Nơi đáy mắt Thủy Thanh Diệu lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, khiến Tiểu Điệp ngay lập tức cảm giác như có một con dao sắc bén đang dí sát cổ cô ta.
Advertisement
“Anh ta thực ra là...”
Tiểu Điệp không dám giấu giếm bất cứ cái gì nữa, nói thẳng đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện mà cô ta biết, kể tất cả cho Thủy Thanh Diệu nghe.
Thủy Thanh Diệu nghe xong, ông ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
“Thật không ngờ, hóa ra cô vẫn còn một quá khứ như vậy.”
“Xem ra, mục đích Giang Sách kia tới đây chắc hẳn là vì cô rồi.”
Nói rồi, ông ta nhìn chằm chằm Tiểu Điệp, mở miệng nói: “Giờ cô hãy gọi điện thoại cho Giang Sách, nói với cậu ta rằng, cô đồng ý đi cùng cậu ta, tôi sẽ cho cô thời gian địa điểm.”
“Hả?”
Tiểu Điệp không hiểu lắm, rốt cuộc Thủy Thanh Diệu muốn làm gì? Muốn thả cô ta đi sao?
Suy nghĩ cẩn thận, không đúng.
Nếu ông ta thật sự muốn thả cô ta đi, vậy thì chẳng phải nên thả luôn bây giờ hay sao, chứ vì cớ gì lại phải đưa ra một mốc thời gian và địa điểm nhất định như thế?
Chỉ e là gậy ông lại đập lưng ông, ông ta muốn lợi dụng cô ta để đối phó Giang Sách.
Biết rõ đây là mưu kế của đối phương, nhưng Tiểu Điệp lại không đủ dũng khí để từ chối, nếu giờ cô ta dám nói nửa chữ “không” thôi, sợ là cô ta sẽ lập tức bị Thủy Thanh Diệu tra tấn đến chết mới thôi.
“Tôi sẽ gọi ngay.”
Tiểu Điệp vừa lôi điện thoại di động ra, Thủy Thanh Diệu đã nhấc cây quái trượng lên chặn tay cô ta, chậm rãi nói: “Nếu cô dám giở trò gì, tôi có thể băm cô thành từng mảnh nhỏ vứt cho cá sấu ăn bất cứ lúc nào.”
Nếu người khác nói lời này thì có khả năng người đó chỉ muốn dọa sợ ai đó
mà thôi, nhưng nếu Thủy Thanh Diệu nói lời này, thì có nghĩa ông ta thật sự làm được.
Tiểu Điệp nuốt nước miếng, không dám sơ suất.
Về phần bên kia, Giang Sách và Tân Uẩn cũng về tới khách sạn.
Tân Tử Dân chạy ra nghênh đón, mở miệng nói: “Thế nào, tham gia buổi tiệc khiêu vũ có vui không?”
Tân Uẩn khẽ lắc đầu, nét mặt tỏ vẻ không vui.
Tân Tử Dân hỏi Giang Sách bằng giọng điệu nghi hoặc: “Thế này là sao? Có phải ở tiệc khiêu vũ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không?”
Giang Sách cười khổ lắc lắc đầu, nói: “Chuyện này không phải nói một chốc là hiểu được ngay, tóm lại, nó không phải là trải nghiệm vui sướng hay gì hết.”
Sau khi nói xong câu đó, tiếng chuông điện thoại của Giang Sách bỗng vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Sau khi anh bấm nghe, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một giọng nữ: “Có phải Giang Sách đó không? Là tôi, Tiểu Điệp đây.”
Giang Sách lập tức trở nên khẩn trương.
“Cô nói đi.”
“Giang Sách, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn tiếp tục ở lại Nam Thành để làm kẻ ngốc nữa, tôi đã chịu đủ sự tra tấn của Thủy Vân Thiên rồi. Giang Sách, anh có thể dẫn tôi rời đi không?”
“Có thể.”
“Ừm, vậy tôi sẽ gửi địa điểm và thời gian cho anh sau, tôi cúp máy trước đây, kẻo có ai đó phát hiện.”
Sau vài câu nói ngắn ngủn, điện thoại đã mất kết nối.
Tiếp theo, Giang Sách nhận được một tin nhắn từ Tiểu Điệp, thời gian và địa điểm đều viết rõ ràng rành mạch.
Trên mặt Tân Uẩn lộ ra một nụ cười, lên tiếng chúc mừng: “Cuối cùng cô ấy cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Giờ anh có thể đưa cô ấy về, giúp người bạn tốt của anh đòi lại một lời giải thích hợp lý.”
Giang Sách không những không vui vẻ gì, mà ngược lại anh còn tỏ ra vô cùng nghiêm túc, anh nói: “Tân Uẩn, ông cụ, từ giờ trở đi hai người không được phép rời khỏi khách sạn, tôi sẽ chuẩn bị tốt đồ ăn cho hai người và sắp xếp người tới bảo vệ an toàn cho hai người.”
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương đó của anh, cả Tân Uẩn và Tân Tử Dân đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chuyện tốt biến thành chuyện xấu ư?
Tân Uẩn hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Giang Sách nói với giọng điệu chắc nịch: “Lúc ở tiệc khiêu vũ, thái độ của Tiểu Điệp vô cùng kiên quyết, nhất định không chịu trở về, hơn nữa cô ấy cũng thể hiện cảm xúc chống cự rất mãnh liệt, sao nhanh như thế đã thay đổi suy nghĩ rồi?”