Những người chưa nhảy lên đều dừng lại, cả đám đồng loạt quay đầu nhìn ra bên ngoài quán rượu.
Thủy Thanh Diệu cũng quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy bầu trời bắt đầu trở nên u ám, bầu trời ban đầu trong xanh giờ đã bị một đám mây lớn che mất.
"Thời tiết thay đổi à?"
Ngay khi Thủy Thanh Diệu đang khó hiểu, đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Advertisement
Động đất?
Không giống.
Mọi người đưa mắt nhìn mà không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chẳng mấy chốc, hiện thực đã cho họ biết chuyện gì đã xảy ra.
Không lâu sau, một đám người cơ thể cường tráng đi vào, mỗi người đều được huấn luyện nghiêm khắc, trong mắt hiện lên một cỗ sát ý.
Nó dày đặc đến nỗi không thể nhìn thấy tận cùng.
Bọn họ chính là Thần La Thiên Chinh mà Giang Sách lấy làm kiêu ngạo!
Đám thuộc hạ này đã cùng anh xông pha giết giặc ở biên giới phía Tây, ngoan cường, bất khuất.
Ngay cả những kẻ thù đáng sợ nhất ở biên giới phía Tây cũng có thể bị quét sạch, huống chi những nhân vật tầm thường trước mặt này?
Cuối cùng, sắc mặt của Thủy Thanh Diệu thay đổi.
Con cáo già này rốt cuộc cũng có lúc sợ hãi, sau khi làm thổ đế nhiều năm như vậy ở Thủy Vân Thiên, ông ta thật sự cho rằng mình là người mạnh nhất trên thế giới này, nhưng đâu hay rằng núi cao có núi cao hơn, người tài có người tài hơn.
Thủy Thanh Diệu đương nhiên có thể nhận ra những người này lợi hại như thế nào.
Không chỉ lợi hại mà còn có số lượng đông đảo!
Sói không thể đánh bại Sư Tử, sói càng không thể đánh bại đàn Sư Tử!
Một con sói chiến đấu với một trăm con Sư Tử, kết quả còn cần phải suy nghĩ ư?
Giờ phút này, Thủy Thanh Diệu căn bản đang đối mặt với tình huống như vậy. Chỉ với đám binh tôm tướng cua của ông ta, lúc bình thường bắt nạt dân chúng hiền lành thì còn được, nhưng nếu đi đối phó với một đám binh lính đông đảo được đào tạo bài bản thì chẳng khác nào chui vào đầm rồng hang hổ!
Thủy Thanh Diệu quay đầu lại nhìn về phía Giang Sách.
"Cậu rốt cuộc là ai?"
Giang Sách bưng bát rượu lên uống một hớp: "Người chết không cần biết nhiều như vậy."
Người chết, đây là định nghĩa của Giang Sách về Thủy Thanh Diệu.
Chưa từng có ai dám nói chuyện với Thủy Thanh Diệu như thế này. Đại ca giang hồ của Nam Thành, chủ nhân của Thủy Vân Thiên, một sự tồn tại khủng khiếp độc chiếm một vùng mà mọi phú hào từng tới đây đều phải bái lạy.
Trong miệng Giang Sách lại chỉ có hai chữ: người chết.
Có thể hình dung sự khác biệt lớn như thế nào.
Thủy Thanh Diệu nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Sách, cậu cho rằng cậu thắng chắc rồi sao? Người của tôi nhất định sẽ thua cậu à?"
Giang Sách cười lạnh một tiếng.
Ngay lập tức, chợt nghe thấy đám người bên ngoài đồng thanh hét lên:
"Chiến thần Tu La, Thần La Thiên Chinh!"
"Chiến thần Tu La, Thần La Thiên Chinh!!"
"Chiến thần Tu La, Thần La Thiên Chinh!!!"
Khí thế mạnh mẽ trực tiếp làm cho thuộc hạ của Thủy Thanh Diệu sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích, có người nhát gan đã trực tiếp són tiểu. Chưa chiến đã sợ, thế thì còn đánh như thế nào nữa?
Cho đến giờ phút này, Thủy Thanh Diệu mới hiểu khoảng cách giữa hai bên lớn đến mức nào.
Giữa ông ta và Giang Sách cách nhau một trời một vực!
"Giang Sách, cậu đừng kiêu ngạo!"
"Cho dù hôm nay có chết, tôi cũng phải kéo cậu làm đệm lưng!"
"Giết chết nó cho tao!"
Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, cả đám người lao thẳng đến Giang Sách, ý tưởng của họ rất đơn giản: giết Giang Sách.