Mặt khác, tổng giám đốc của Giải trí Ức Mạch - Trình Đan Đình cũng nói: "Giải trí Ức Mạch ngoài quyên góp tiền, tôi đề nghị mời minh tinh điện ảnh, ngôi sao ca nhạc, tham gia quay một bộ phim nhựa, sau đó công chiếu trên các rạp chiếu phim, dùng tiền vé bán được quyên tặng cho việc xây dựng lại rừng rậm"
Ý tưởng này không tệ.
Vừa có thể tiếp tục mở rộng lực ảnh hưởng của Giải trí Ức Mạch, lại vừa có thể trợ giúp việc gây dựng lại cơ sở sâu hỏa hoạn.
Càng quan trọng hơn là, có thể khiến cho quần chúng cảm giác được, chỉ cần tới xem phim là có thể giúp người khác, đây là một ý tưởng cực tốt.
Advertisement
Vấn đề là...
Giang Sách nói: "Quay một bộ điện ảnh khá tốn thời gian và công sức, chờ các cô quay chụp xong, chắc chuyện cũng xong rồi?"
Trình Đan Đình nói: “Về chuyện này thì anh cứ yên tâm, sau khi trở về tôi sẽ tập hợp các đạo diễn, biên kịch lại sáng tác kịch bản, sau đó phân tổ, đồng thời khởi động quay phim, sau cùng sẽ cắt nổi rồi biên tập lại."
"Có lẽ diễn xuất sẽ không được chỉnh chu, những bộ phim này chú trọng hình thức chứ không phải nội dung, nên có thể tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Giang Sách gật đầu: “Được đó, cứ làm như cố nói đi"
Sau buổi hội nghị, mọi người phân công nhau làm việc.
Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng lập tức đưa ra sản phẩm hồi phục kiểu mới, Giải trí Ức Mạch đẩy nhanh tiến độ sáng tác kịch bản, đồng thời mời các minh tinh lớn tham gia diễn xuất trong bộ phim này.
Toàn bộ được tiến hành hừng hực khí thế.
Hành động với quy mô như vậy, gần như chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ mọi người ở khu Giang Nam đều biết rõ Tẩm Mộng và Ức Mạch đều có hành động, ai cũng thi nhau khen ngợi bọn họ.
Lúc này, chỉ số ít người không phải quá vui.
Trung tâm thành phố, tòa cao ốc xí nghiệp Thiên Đỉnh, trong văn phòng chủ tịch.
Chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh ngồi ở trên ghế, nhìn Tẩm Mộng, Ức Mạch đang đẩy nhanh tiến độ các hạng mục trong tay, trong lòng thấy rất bực bội.
Trên sofa, Tôn Tại Ngân cũng đang nhìn tin tức, không nói một câu.
Im lặng rất lâu.
Tôn Vĩnh Trinh không nhịn được tức giận vỗ bàn: “Cái thằng ranh Giang Sách này, giả bộ làm người tốt cái gì chứ? Nào là quyên tiền, nào là tung sản phẩm mới, nào là mời minh tinh đóng phim tuyên truyền, con mẹ nó, cậu ta tưởng mình là Đấng Cứu Thế sao?"
Tôn Tại Ngôn khẽ cười.
"Ít nhất người ta là vì nghĩ cho muôn dân trăm họ, là đang làm chuyện rất thực tế."
"Nếu anh không phục, anh cũng đi quyên tiền đi."
"Anh ta cùng một tỷ, anh có thể cùng hai tỷ, ba tỷ, không ai ngăn cản anh mà."
Tôn Vĩnh Trinh tức giận hầm hừ.
Nếu là nửa năm trước, hắn ta thật sự có thể quyên được ba tỷ, nhưng hiện tại tình huống của xí nghiệp Thiên Đỉnh đừng nói là ba tỷ, có là ba trăm triệu đối với hắn ta cũng là một việc khó!
Tình trạng của công ty đang trên đà trượt dốc, công ty Giải trí Bả Khổng gần như rơi vào trạng thái tê liệt.
Nếu không phải nhà lớn nghiệp lớn, đổi thành một xí nghiệp nhỏ khác, đã sớm cun cút rồi.
Nhưng cho dù Thiên Đỉnh là xí nghiệp lớn, hiện tại cũng đã nghèo rớt mùng tơi, nếu cứ tiếp tục tiêu hao sớm muộn gì công ty cũng sẽ phá sản.
Tôn Vĩnh Trinh không vui nói: "Rốt cuộc chú đứng ở bên nào thế? Tôi mời chú rời núi, là giúp tôi bày mưu tính kế đối phó Giáng Sách, chứ không phải nghe chú tới quở trách tôi!"
Tôn Tại Ngôn khinh thường nói: "Nếu không phải vì Tiểu Điệp, anh cho rằng tôi sẽ đứng về phía anh sao?"
Đôi anh em này, ai cũng khinh thường đối phương, gặp nhau tương đối khó chịu.
Nhưng bọn họ đều cần đối phương.
Cho nên mối quan hệ giữa hai bên rơi vào tình cảnh khó coi.
Hai người đều không nói gì, sau một lúc yên lặng, Tôn Tại Ngôn thở dài, chậm rãi nói: "Vì Tiểu Điệp, tôi chỉ có thể hy sinh Giang Sách, hy sinh công viên rừng, hy sinh dân chúng vô tội."
Tôn Vĩnh Trinh vừa nghe thế, trên mặt xuất hiện nụ cười.
"Cậu nghĩ ra cách giải quyết Giang Sách rồi hả?"
Tôn Tại Ngôn gật đầu: “Trận hoả hoạn lần này, chính là ngày tận thế của Giang Sách, anh ta càng làm nhiều sẽ chết càng thảm"
"Thiết bị mới ư? Đóng phim ư?"
"Ha ha, tôi muốn anh ta thất bại toàn diện! Tương lai không thể gượng dậy!"