Theo cô được biết thì khách sạn này được đặt dành riêng cho khách quý, Lục gia đã bao nguyên một tầng dành cho khách quý, chỉ cần đến trình thư mời là tiếp tân sẽ đưa chìa khóa phòng, lại hay ho đến mức phòng cô và phòng Khương Duật nằm kế bên nhau.
Lúc nãy cô cứ ngỡ phòng bên cạnh là của Cửu Thiên Hàn, đập cửa ầm ầm gọi chú. Đập mãi mới có người ra mở cửa, vừa hay người đó lại là Khương Duật. Sắc mặt hắn đang nhăn nhó thấy cô liền giãn ra.
Ái Đan còn đang hăng hái đập cửa thì bất ngờ đứng im tại chỗ. Cô bắt đầu căng thẳng, cô không biết vì sao từ lúc gặp nhau ở trung tâm thương mại giờ cứ thấy hắn là tim cô lại đập loạn cả lên.
- Duật, ai vậy?
Từ bên trong phòng hắn phát ra tiếng phụ nữ, cô ta còn gọi tên thân thiết như vậy, chẳng lẽ là tình nhân mới của hắn sao? Đột nhiên thứ bên trong lòng ngực trái truyền đến cho cô một cảm giác không mấy dễ chịu, cô cố nhón chân để nhìn xem người bên trong là ai, chết thay Khương Duật quá to lớn, hắn dường như cũng không muốn cho cô xem người bên trong là ai.
Ái Đan có chút hụt hẫng, nhưng tại sao cô phải hụt hẫng chứ? Cô và hắn có còn là gì của nhau đâu? Ái Đan mím môi, giữ bình tĩnh hỏi:
- Ai thế?
Khương Duật giữ nguyên sắc mặt, hắn nhìn vào bên trong rồi quay lại nhìn cô:
- Hỏi làm gì?
Ba chữ nhẹ nhàng khiến Ái Đan cứng họng, cô còn không biết cô hỏi làm gì mà, đầu óc cô xưa nay linh hoạt lập tức nhảy số, cô nở nụ cười ranh mãnh nhào đến ôm lấy cánh tay hắn chui vào trong phòng:
- Con phải xem mẹ kế của con là ai.
Vừa nói giọng điệu còn nhấn nhá như thể muốn tra xem hắn đang hẹn hò với người nào.
Lại bất ngờ thay người phụ nữ đó lại chính là Mẫn Nghi, bác sĩ riêng của hắn cô từng gặp cô ta rồi. Lúc này cô ta trên người chỉ có chiếc áo choàng tắm. Ái Đan ngay lập tức ngơ ngác.
Khương Duật đuổi theo cô vào liền chắn trước mặt cô, hắn nhẹ giọng:
- Mẹ kế gì chứ? Đừng nói lung tung.
Ái Đan nhìn hắn một cách nghi hoặc. Cô nhíu mày lườm hắn, không để ý đến sắc mặt Mẫn Nghi mà bình thản đi ngồi xuống giường:
- Sao? Không muốn nhận con gái nữa à?
Khương Duật nhíu mày, hắn chăm chăm vào cô:
- Nhã Đan đừng nói lung tung.
Thấy hắn không có ý định đẩy mình ra khỏi phòng Ái Đan hứ một tiếng rồi nhìn Mẫn Nghi, thấy cô ta vẫn đang nhìn mình cô liền mếu máo:
- Tôi từ nhỏ không được gặp mẹ, lớn lên khó khăn tìm cha, thế mà giờ người cha này lại chẳng thèm nhận tôi... hic... đau lòng quá...
Người ngốc cũng nhìn ra là cô đang diễn, diễn xuất thật sự quá tệ! Khương Duật bất lực khoanh tay dựa lưng vào tường xem cô diễn, Mẫn Nghi đứng một bên cũng đang kìm nén cơn cười.
- Cô nói xem một người vô trách nhiệm như vậy... có đáng làm cha không?
Mẫn Nghi chớp mắt nhìn cô, cô ta dường như không dám ý kiến gì về chuyện đang diễn ra. Ái Đan lại khóc lớn hơn:
- Cô là một bác sĩ giỏi không đáng ở bên cạnh ông ta!
Nói đến đây cô còn vỗ lưng an ủi Mẫn Nghi, Khương Duật nhìn màn này chỉ biết âm thầm bật cười, con nhóc này vẫn quậy phá như thế, cô làm như hắn chưa biết quan hệ thật sự của hắn và cô?
Khương Duật như sợ cô nói nhiều thêm làm Mẫn Nghi phiền lòng, hắn im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng đã lên tiếng:
- Thôi thôi, con gái chứ gì?
Ái Đan nghe thấy thì gật đầu. Hắn từ từ tiến đến chỗ cô, dang tay ôm cô vào lòng:
- Tôi nhận là được phải không?
Cánh tay rắn chắc của anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô dỗ dành, bàn tay còn lại vỗ nhẹ vào đầu cô như người cha đang dỗ con gái:
- Rồi rồi con gái lớn không khóc. Cha nhận rồi.
Nghe những lời này cảm xúc đang dâng của Nhã Đan đã thật sự biến mất, cô diễn cũng không nổi nữa lập tức đẩy hắn ra.
Khương Duật bật cười:
- Con gái, nhận cha rồi thì ra ngoài đi. Cha còn chuyện cần phải nói với người này.
Ái Đan cảm thấy có chút ngại, mất mặt quá đi, cô chỉnh lại tóc rồi chạy ra khỏi phòng.
Trời ạ, lúc ấy thật sự là muối mặt lắm ấy, quê chết đi được. Sao cô có thể nói những lời đó nhỉ. Lẽ nào Khương Duật thật sự không biết cô không phải con gái hắn? Hắn hình như cũng không quan tâm lắm nhỉ.
Bây giờ trong đầu cô rất nhiều luồng suy nghĩ. Vui buồn lẫn lộn dường như cảm xúc của cô đang đánh lộn với nhau, phức tạp vô cùng. Vừa rồi gặp hắn được hắn ôm có chút vui, nhưng cô lại nghĩ đến hắn và Mẫn Nghi, hắn và cô ấy cũng chỉ là quan hệ chủ tớ lại có thể ăn mặc như vậy còn ở chung phòng với nhau nữa.
Dáng vẻ của hắn lúc nãy đúng thật là chỉ muốn giải vây để cô đừng gây thêm rắc rối chứ không còn chút cảm giác gì cả.
Ái Đan đưa tay lên xoa xoa mi tâm, quá nhiều thứ, quá nhức đầu.
Giờ ngồi nghĩ lại, lúc nãy được Khương Duật ôm đúng là cảm thấy có chút ấm áp. Vẻ mặt vui sướng ấy của Ái Đan nhanh chóng bị tiểu Ninh bắt gặp, thằng bé dùng hai bàn tay nhỏ nhắn bóp lấy hai má cô, chiếc môi nhỏ chu chu ra:
- Mẹ cười gì thế ạ? Có phải mẹ mới đi gặp cha không?
Ái Đan bật cười đưa tay ôm lấy Thiên Ninh, cô ôm cậu nhóc nhỏ trong lòng gật đầu:
- Ừm, nhận cha cho tiểu Ninh.
Tiểu Ninh nghe vậy hai mắt liền sáng rực lên:
- Cha ở đâu ạ?
Trông cậu nhóc có tâm trạng hẳn lên, cô véo chiếc mũi nhỏ rồi nói:
- Hiện tại chưa cho con gặp được. Để một thời gian nữa nhé?
Tiểu Ninh ngay sau đó liền ỉu xìu mặt, cậu bé tỏ vẻ thất vọng nhưng lại sợ mẹ buồn liền gật đầu. Cô chưa từng giấu giếm về thân phận của cha với tiểu Ninh, cô vẫn luôn nói cha nó là ai vẫn luôn cho nó xem hình. Chỉ có cha của nó là không biết nó thôi.
Tiểu Ninh chu chiếc miệng nhỏ ra nhóm người dậy hôn lên trán Ái Đan, cánh tay nhỏ nhắn đưa lên ôm cổ mẹ, cậu bé cười hì hì.
- Mẹ ơi, tiểu Ninh đói bụng.
Cô liền phì cười hôn lên đôi gò má phúng phính của nó. Không biết vô tình hay sao mà từ cửa phòng vang lên tiếng gõ. Mở cửa mới thấy gia đình ba người Cửu Thiên Hàn, trên tay anh còn là đóng thức ăn, có vẻ mới đi mua về. Chả trách lúc nãy cô kêu lớn như thế bên anh cũng chẳng động tĩnh gì.
- Cậu mua chút đồ, có ăn không?
Ái Đan đương nhiên gật đầu. Cô nếp một bên để cậu và mợ vào rồi đóng cửa lại. Tiểu Ninh vừa than đói, lại vừa hay có đồ ăn, tiểu Ninh đúng là số tốt không thể khổ được.
Ngồi ăn được một lúc Thiên Hàn lại nói có việc nên ra ngoài, đến tận trời khuya cũng chưa thấy về. Lúc này tiểu Ninh lại nói muốn qua ngủ cùng ông trẻ, cô đã cố gõ cửa phòng dùng mọi cách để gọi Hoàng Hồng nhưng vẫn không được.
Cảm giác có điều chẳng lành, cô liên tục gọi cho Thiên Hàn và Hoàng Hồng, cô không biết họ có đi cùng nhau không nhưng bây giờ gọi không người nào bắt máy.
Ngay lúc cô và Hải Ân đang lo lắng thì nghe tiếng cãi vã ở bên ngoài. Với bản tính có chút tò mò cô liền thò đầu ra xem, đại loại là nghe được Mẫn Nghi và Khắc Hạo đang cãi nhau gay gắt.
- Anh mau gọi cho anh ấy đi. Rất khuya rồi đó.
Khắc Hạo nghe những lời ấy của Mẫn Nghi chỉ biết lắc đầu:
- Tôi không thể gọi cũng không thể để cô đi tìm.
- Tại sao chứ?
- Ông chủ đã dặn rất rõ, không được để cô ra ngoài.
Lúc này Mẫn Nghi như phát điên lên, cô ấy quát lớn:
- Tôi cần đi tìm anh ấy, có nghe không hả?
Nghe được vài câu thì đột nhiên không nghe gì nữa, khi Ái Đan định hình lại thì đã có hai cặp mắt nhìn vào cô. Nghe lén bị người ta phát hiện, nên đội bao nhiêu cái quần đây?
Chưa kịp nghĩ nên phản ứng thế nào, Mẫn Nghi lại chạy đến trước mặt cô, vẻ mặt cô ta lo lắng:
- Con mau gọi cho cha con đi, anh ấy đi vẫn chưa về.
Ái Đan ngây người tại chỗ. Cha sao? Cô không nghĩ màn quậy phá vừa rồi của mình có thể khiến Mẫn Nghi tin thật, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô Mẫn Nghi chỉ biết nhìn cô với đôi mắt lo lắng.
Ái Đan ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo cô ấy vào phòng mình trước. Thấy Mẫn Nghi vào phòng Ái Đan, Khắc Hạo chỉ đành cúi đầu với cô rồi đứng trước cửa phòng Ái Đan canh gác. Hắn ta từ trợ lý xuống thành vệ sĩ từ bao giờ? Lão già đó còn kêu hắn bảo vệ Mẫn Nghi, xem ra hắn rất quan tâm đến cô bác sĩ này.