Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1227



Chương 1227

Ánh mắt của Lâm Ảnh bỗng chốc trở nên sâu thẳm, giọng nói cũng kiên định hơn.

Cô ta nhìn thoáng qua hướng mà Lâm Quân rời đi, rồi chậm rãi tiến vào phòng vệ sinh.

Đứng lại trước gương, phản chiếu trên đó là một khuôn mặt khiến cô ta cảm thấy vô cùng lạ lãm, cô ta sờ lên mặt mình, một bộ mặt giống hệt với người con gái mà cô ta chưa từng được gặp.

Cô ta không biết mình đã phải trải qua bao nhiêu ca phẫu thuật thẩm mỹ thì mới có được khuôn mặt như hiện tại.

Mà những vết thương trên cơ thể cô ta đều rất đau, mỗi chỗ đều là một trải nghiệm thực sự.

Lúc này đây, vì sự bình yên của gia đình, cô ta buộc phải chọn con đường một đi không trở lại, buộc phải thành công, thay thế cho người phụ nữ này mà sống.

“Nhật Linhl”

Nghe thấy giọng nói của Lâm Quân truyền đến từ phòng bệnh, ánh mắt của Lâm Ảnh rất nhanh trở nên dịu dàng, đôi bàn tay bỏ xuống khỏi gương mặt, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu bước ra khỏi phòng vệ sinh.

“Làm anh sợ muốn chết, em bây giờ đã quên mất rất nhiều chuyện, nếu em đột nhiên biến mất như vậy, anh sẽ rất lo lắng, biết không hả?”

Lâm Quân đi đến, giọng điệu cứ như là đang trò chuyện cùng với một đứa trẻ.

“Vâng, em biết rồi, về sau em sẽ chú ý”

Lâm Ảnh khẽ gật đầu, khéo léo đáp lại.

“Anh mua cho em món thịt kho tàu mà em thích ăn nhất này, nhưng bây giờ đang ở Thái Lan, không có quán nào làm ngon cả, em ăn tạm nhé. Khi nào về nhà, chúng ta lại bồi bổ tiếp”

Lâm Quân vừa mở hộp cơm ra, vừa bắt đầu nói huyên thuyên không ngừng.

“Sao em không nói gì hết vậy!”

Lâm Quân nhìn cô ta, trong ánh mắt anh hiện lên chút mất mát.

Lâm Ảnh cũng nhìn lại, bây giờ cô ta là vợ anh, hơn nữa lại còn bị mất trí nhớ, cô ta không cách nào tưởng tượng được Lê Nhật Linh sẽ đáp lại những thứ này như thế nào, cho nên để tránh bại lộ, dứt khoát không nói một lời, bởi vì cho dù có bị mất trí nhớ thì những thói quen của cơ thể hẳn là vẫn còn.

Cô ta chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó cầm đũa lên đưa về phía đĩa rau, đúng là có hơi đói bụng rồi.

“Chờ đất”

Chiếc đũa đang chuẩn bị gắp xuống thì bị Lâm Quân hô ngừng lại, khiến cho Lâm Ảnh cũng phải nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Em không ăn hành lá, mà cái tên đầu bếp kia cũng thật bất cẩn, đã dặn như vậy rồi, mà ở đây rõ ràng vẫn còn một cọng”

Lâm Quân bất mãn cầm đôi đũa lên, gắp ra một cọng hành lá bé đến mức chẳng ai để ý, sau đó mới yên tâm mà đẩy hộp cơm tới trước mặt Lâm Ảnh.

Ban nãy bụng Lâm Ảnh còn kêu lên ùng ục, giờ đây không biết vì sao mà cô ta chẳng động nổi đũa nữa.

Rốt cuộc cô gái này là người như thế nào, lại có thể được người đàn ông trước mắt đây yêu thương và cưng chiều như vậy, nếu như cuộc đời cô ta có thể gặp được một người như này, thì đúng là sống không uổng.

“Làm sao vậy? Nhìn anh làm gì, tranh thủ ăn đi, nếm thử xem hương vị thế nào?”

Lâm Quân cười cười, đưa tay lên véo má cô ta, thế nhưng khi bàn tay anh vừa chạm đến làn da của cô ta, trong lòng anh lập tức hiện lên một cảm giác khác thường, nụ cười trên môi cũng rất nhanh tắt lịm đi, đôi bàn tay hậm hực mà rút trở về.