Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1241



Chương 1241

Còn bên này, Lâm Ảnh lại nhận được điện thoại của James: “Sao bị lộ nhanh như vậy?”

“Năng lực quan sát của Lâm Quân thật sự rất mạnh, hơn nữa anh ta hiểu Lê Nhật Linh như trong lòng bàn tay, tôi thật sự không ngụy trang được”

Lâm Ảnh giải thích với James ở đầu dây bên kia.

“Hừ” James cười lạnh: “Không phải tôi đã sắp xếp để cho cô mất trí nhớ sao? Lâm Quân yêu Lê Nhật Linh nhiều như thế, cho dù cô có lộ ra chút sơ hở nào đó thì anh ta cũng không để ý”

Lâm Ảnh ngây người, James nói không hề sai. Lâm Quân quả thực rất yêu Lê Nhật Linh nhưng sự nặng tình đó cũng là một liều thuốc độc.

Cô ta biết rõ Lâm Quân đối xử với Lê Nhật Linh thế nào, nếu cô ta có thể thay thế được Lê Cảnh Linh thì nhất định sẽ được hưởng phần tình cảm đó.

Cho dù tình cảm đó không thuộc về cô ta nhưng cô ta cũng cam lòng chìm đắm trong đó.

“Tôi đã giả vờ mất trí nhớ nhưng tự nhiên Minh Tuấn ở đâu lại mọc ra, động tay động chân với tôi trong phòng bệnh. Lâm Quân nhìn thấy những chuyện đó nên mới bị lộ” Lâm Ảnh cố ý nhắc đến Minh Tuấn, trong lòng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Cô hận tên đàn ông đó, anh ta không được sống tốt nên cũng bắt cô không được sống tốt.

“Minh Tuấn? Sao anh ta lại ở đó?” Ánh mắt của .James rất sâu, đúng là ông ta đã cử James đi làm một ít chuyện nhưng ông ta biết rõ tính cách của anh ta nên từ lâu đã đề phòng bất trắc nhưng không ngờ anh †a lại nhúng tay vào việc này.

“Được, không cần phải nói nữa, tôi biết rồi. Bây giờ cô không thể ở cạnh Lâm Quân nữa thì mau chóng tìm cơ hội để quay về” Mặc dù Lâm Ảnh đã bị lộ nhưng James vẫn có chỗ dùng được cô ta.

“Vâng”Lâm Ảnh mím môi gật đầu, cúp điện thoại xong, cô ta bắt đầu suy nghĩ không biết James định có ý đồ gì.

Lúc trước Lâm Ảnh đi phẫu thuật thẩm mỹ vì muốn trông giống Lê Nhật Linh để tiếp cận Giang Lâm nhưng nay mọi chuyện đã vỡ lở, bây giờ cô ta cũng chỉ như thứ đồ bỏ đi. Lúc đầu cô ta còn tưởng mình có thể thoát khỏi sự khống chế của James nhưng xoay đi xoay lại cô ta vân quay về vị trí cũ.

Lâm Ảnh cười khố sở rồi rời khỏi bệnh viện.

Ở một nơi khác, Lâm Quân sau khi ngủ một giấc thì đã tỉnh lại. Anh đứng gần cửa sổ, nhìn cô gái có khuôn mặt giống Lê Nhật Linh như đúc kia dần đi xa khỏi tầm mắt. Một góc nào đó trong trái tim anh đột nhiên cảm thấy rất đau.

Suýt chút nữa anh không kìm được bước chân mình để xông tới đuổi theo nhưng anh lại nhớ ra người đó là Lâm Ảnh chứ không phải Lê Nhật Linh.

Lâm Quân ép bản thân mình không được lưu luyến, anh quay đầu đi chỗ khác và tự nói với mình rằng cô ta chỉ là một thế thân, đó không phải là Lê Cảnh Linh.

“Alô, Hà Dĩ Phong à, Lê Minh Nguyệt dạo này thế nào?”

Lâm Quân xoa mày, anh gọi điện thoại cho Hà Dĩ Phong.

Hà Dĩ Phong ở đầu dây bên kia thì cảm thấy rất kỳ lại: “Yo, sao cậu lại còn nhớ để gọi điện thoại cho tôi thế. Tôi còn tưởng cậu chiều chuộng đưa Lê Nhật Linh đi nước ngoài rồi quên luôn tôi chứ”

Giọng nói của Hà Dĩ Phong tỏ rõ cảm giác không thoải mái. Lâm Quân rời đi quá vội vàng nên căn bản chưa kịp thông báo Hà Dĩ Phong.

Anh ta phải tự mình đi tới nhà họ Lâm mới biết được chuyện này, như thế làm sao anh ta có thể không tức giận được?

Lâm Quân cũng không giằng qua lại với Hà Dĩ Phong: “Nhật Linh bị ngã xuống vực, đến hôm nay đã là năm ngày rồi, hiện tại không biết cô ấy sống chết thế nào”

“Gái gì? Rơi xuống vực sao?” Hà Dĩ Phong vốn dĩ còn đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa nhưng nghe Lâm Quân nói vậy thì lập tức bật dậy, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.