Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1396



Chương 1396

Trong quán cà phê.

“Chào anh Lâm Quân”

Anh ta vẫn mặc một bộ đồ thoải mái dễ chịu, nếu như không điều tra thân phận của anh ta trước, biết anh ta là con trai của tập đoàn Coler kiêm giám đốc thiết kế của Coler, Lâm Quân sẽ thực sự cho rằng anh ta là một sinh viên chưa tốt nghiệp.

Hai tay anh ta nhét túi quần, vẻ mặt vô hại đi tới trước mặt Lâm Quân.

“Lam Tịch?”

“Ừm!”

“Mời ngồi.”

Lâm Quân chỉ vào vị trí đối diện, Lam Tịch không chút khách khí ngồi xuống “Tìm tôi có việc gì?”

Mang theo nét kiêu ngạo của người trẻ tuổi, Lam Tịch tự nhiên uống một ngụm cà phê đã gọi sẵn, nhìn cái chén rồi nói.

Chỉ là một giây này, Lâm Quân lại có chút tán thưởng anh ta.

“Anh biết đấy”

Lam Tịch xuyên qua miệng chén nhìn Lâm Quân một cái, trong lòng biết rõ dụng ý của Lâm Quân, anh ta liền buông cái cốc xuống.

“Lần này tôi tới là vì cha của tôi cảm thấy anh là một người bạn kinh doanh không tệ, cũng không phải là tôi muốn tới, nếu anh không có việc gì, tôi xin phép đi trước “Chờ chút đã, nếu tôi nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mùi thuốc súng của anh nồng nặc như vậy, chẳng lẽ còn bảo với tôi rằng anh không biết tôi tới đây có ý gì sao?”

“Anh Lâm một ngày bận trăm công nghìn việc, đương nhiên có dụng ý của mình, chỉ là Lam Tịch này tuổi còn trẻ, không dám tự mình đoán bừa ý của tiền bối, xin hãy thứ lỗi!”

Nghé con mới đẻ sợ cọp, câu nói hoàn toàn không sai, Lâm Quân không những không tức giận, ngược lại càng tán thưởng anh ta, có điều nhớ lại ý đồ lần này tới, anh nghiêm túc lại “Được, vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề, nói về Lê Nhật Linh một chút. À, không đúng, phải là Ly Mạch”

Quả nhiên, nhắc tới cái tên này, trong con ngươi của Lam Tịch toát lên tia bối rối.

“Sao vậy? Chột dạ à?”

“Tôi chột dạ gì chứ?”

Lam Tịch nghiến răng nhìn chăm chăm Lâm Quân.

“Như vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô ấy xảy ra chuyện gì không?”

“Đây là chuyện riêng của tôi, không thể trả lời”

“Vậy tôi sẽ nói cho anh biết, anh và cô ấy quen nhau ở Thái, lúc đó anh đang học tập ở bên Thái, vừa hay gặp được Ly Mạch bị mất trí nhớ, lại không nhà không người thân. Anh thấy cô ấy cũng là người Việt Nam, cũng thích thiết kế, cho nên mới cùng nhau giao lưu học tập, cực kỳ thân thiết! Sau đó trở về Việt Nam, anh đã đưa cô ấy theo về cùng”

Lâm Quân đã tính trước, cho dù có nói cũng không khiến cho Lam Tịch ngạc nhiên gì.

“Nếu anh đã biết thì còn hỏi tôi làm gì?”

“Lăn lộn ở thành phố Hà Nội lâu như vậy, không phải anh không biết vợ của tôi Lê Nhật Linh và Ly Mạch bên cạnh anh giống nhau như đúc, anh cũng không phải không biết mấy năm trước Nhật Linh đã xảy ra tai nạn ở Thái, cũng không có khả năng không biết Ly Mạch chính là Lê Nhật Linh mà tôi vẫn luôn tìm kiếm. Vì sao anh không trả lại cô ấy cho tôi?”

Nhìn dáng vẻ không bận tâm của Lam Tịch, giọng điệu của Lâm Quân liên trở nên hùng hổ dọa người “Anh Lâm, tôi nghĩ có thể là do anh lớn tuổi rồi nên không rõ được tình hình! Đầu tiên làm sao tôi nhất định phải biết cô ấy là người anh tìm? Thứ hai, người là tôi đưa về, sau ph: giao cho anh, tôi cũng không mở trại mồ côi, ngày ngày nhìn tiết mục đoàn viên của nhà khác! Với cả, Ly Mạch ưu tú như vậy, ai cũng muốn giữ cô ấy bên canh, mà cô ấy cũng mất đi ký ức rồi, ai có thể chứng minh cô ấy là bà Lê mà anh muốn tìm?”

Nói gần nói xa đều là châm chọc, với cả trên cơ bản cũng không có cơ sở.