Nói về việc đó, thật ra câu chuyện chúng ta quen nhau cũng máu cún lắm.
Ta xuyên đến nơi đây, vừa mới có lại nhận thức thì đã ở trong phủ Nhiếp Chính Vương mất rồi.
Quản gia không cho ta ra ngoài, suốt ngày ta chỉ biết thêu hoa và đọc sách, cuộc sống nhàm chán ngột ngạt vô cùng.
Ta không chịu được lối sống thế này, cuối cùng, vào một đêm gió nhẹ trăng cao, ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị cao chạy xa bay.
"Úi."
Ta vội dừng lại rồi híp mắt nhìn kỹ phía trước.
Một chàng trai với mái tóc dài được buộc cao, người trên trần trụi, tay cầm trường kiếm đang không ngừng múa may.
Nhờ ánh trăng sáng nên ta có thể thấy rõ dáng vóc của người nọ. Hắn có gương mặt đẹp đến mức làm người ta phải giật mình, vai rộng eo hẹp, cơ bụng tám múi rõ ràng.
Nhất là hai cánh tay kia, vừa nhìn đã biết săn chắc mạnh mẽ vô cùng.
Há há há, không chịu được nữa, cứ đùa hắn một phen rồi chuồn sau.
Có lẽ cảm nhận được ta đang tới gần nên chàng trai nọ ngừng tay rồi quay lại, hờ hững liếc nhìn ta.
Hắn đứng đó, tao nhã phong lưu, tuấn tú quyền quý.
Lúc này ta e thẹn tiến tới, thốt ra một câu "Tiểu yêu tinh hại người này!"
Chàng trai nọ:?
Hắn không để ý đến ta mà cất kiếm, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, trên mặt ta toát lên vẻ mờ ám và đê tiện: "Này chàng trai, ta muốn ngươi! Ngươi là của ta, ngươi không thoát được ta đâu, cả đời này ngươi đều thuộc về ta!"
Chàng trai kia lảo đảo như hẫng chân, hắn cắn răng nghiến lợi quay lại nhìn ta, giọng nói lạnh như băng, "Ngươi nói gì?"
"Ta nói, cpdd*."
* cpdd: từ thông dụng trên mạng của TQ, có nghĩa là: tìm người lập CP (couple/cặp đôi), vui lòng liên hệ với tôi nếu bạn quan tâm. Thường thấy trong các trò chơi.
Chàng trai kia chẳng hiểu gì, hơn nữa hắn cũng chẳng có ý định nghe ta giải thích nên xoay người đi mất.
Kết quả ngày đó ta cũng không chạy được, vì tường của phủ Nhiếp Chính Vương cao quá, ta leo không nổi.
Sau này tối nào ta cũng tìm đường ra, và ngày nào ta cũng có thể vô tình gặp được chàng trai luyện kiếm, cũng chính là Ngụy Kiêu của ta.
Ta trêu hắn ngày này qua ngày nọ, thế mà hắn cứ lạnh lùng với ta suốt.
Lúc ấy ta còn nghĩ, thôi bỏ đi, mọi người đều bị nhốt trong phủ nên ai cũng khổ sở cả, tên nhóc Ngụy Kiêu này trở nên thâm trầm thế kia cũng là điều dễ hiểu.
Sau này ta nghĩ ra được một cách rất hay để thoát khỏi phủ.
Nhờ ngày nào cũng nghiên cứu địa hình nên ta tình cờ phát hiện một tiểu viện bị bỏ hoang ở một góc phủ, nơi đó bụi bặm và cỏ dại khắp nơi, cũng ít người qua lại.
Ta định đào một lỗ chó ở đó rồi chui ra ngoài.
Thế là ta dùng danh nghĩa trồng cây xanh để đi mượn chiếc xẻng từ chỗ quản gia, trời vừa tối là ta qua bên kia đào ầm ầm.
Mệt chết đi được, thật đó.
Nhất là khi mệt đến đầu đầy mồ hôi, tóc bết dính trên mặt, mà quay đầu lại thì thấy một anh trai tuấn tú lạnh lùng đang nào đó đang chăm chú nhìn mình.
"Ồ, sao ngươi cũng ở đây thế?"
Ta lau mồ hôi trên trán, ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.
Vóc người Ngụy Kiêu cao lắm, hắn hơi cúi xuống, đôi mắt đen híp lại mang theo vẻ tìm tòi.
"Ngươi muốn trốn khỏi phủ Nhiếp Chính Vương à?"
Ta sửng sốt, sau đó cười khan mấy tiếng, ánh mắt né tránh: "Không phải đâu, ta tới đây đào hố giấu bạc đó, ta sợ người ta lấy cắp bạc của ta. Hơn nữa, ta là người của phủ Nhiếp Chính Vương, ta yêu nơi này, hơn nữa cũng yêu Nhiếp Chính Vương lắm, nên không có chuyện ta bỏ đi đâu, nơi này có sụp ta cũng không đi."
Nghe thế, Ngụy Kiêu khoanh tay trước ngực rồi mỉm cười đầy gian xảo, "Không tin."
Ta thừa nhận là ta có hơi chột dạ, bị ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc thế này, ta chột dạ lắm.
Người này là thị vệ nên chắc chắn sẽ một lòng một dạ với Nhiếp Chính Vương, ta không thể kể cho hắn nghe về kế hoạch chạy trốn của mình được.
Ta lầm bầm "Muốn tin hay không thì tùy", sau đó xách xẻng chuồn đi.
Nhưng cái lỗ chó kia là thành quả ta đào ròng rã mấy ngày trời, thế nên ta không đành lòng từ bỏ.
Bởi vậy tối hôm sau ta cố ý chờ đến canh Dần mới ra ngoài, chắc giờ này sẽ không gặp ông thần Ngụy Kiêu kia đâu, ta có thể yên tâm đào lỗ chó tiếp rồi.
Nào ngờ...
Lỗ chó ta vất vả tạo ra đã bị ai đó lấp lại mất rồi!!
Đất đá còn bị nén chặt lại, đúng là chẳng chừa chút cơ hội nào cho ta mà!
Ta giận đến suýt lăn ra tại chỗ.
Nơi đây là góc phủ vắng vẻ chẳng có ai thèm tới, cho nên người biết đến sự hiện diện của cái lỗ chó này chỉ có ta và Ngụy Kiêu mà thôi.
Nhất định tên đó đã lấp lỗ chó của ta! Đồ quá đáng!
Ta thở phì phò ném cái xảng sang bên cạnh, ta giận quá, ta muốn phát điên lên rồi.
"Sao? Lại tới đào đất nữa à?"
Đợi đến khi giọng nói quen thuộc kia vang lên ở sau lưng, ta lập tức nổi trận lôi đình, "Sao ngươi có thể đáng ghét đến vậy hả? Dám lấp lỗ chó của ta, tên nhóc nhà ngươi tàn nhẫn thật đấy!!"
"Phủ Nhiếp Chính Vương há là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"
Ngụy Kiêu lúc nào cũng phóng khoáng hiên ngang như thế, hắn mặc y phục màu đen, dáng người cao ngất, đường nét gương mặt tinh xảo như sương như tuyết, trông chả khác nào một vị tiên chẳng nhiễm chút bụi trần.
Người thì đẹp trai đấy, nhưng lời nói ra thì ghê tởm chết đi được.
Ta cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai kia, sau đó, một suy nghĩ tà ác chợt bùng lên.
Ta nhào tới, níu lấy cổ áo của Ngụy Kiêu và ấn hắn vào thân cây phía sau, sau đó ta nhón chân lên hôn liên tục bảy tám cái vào gương mặt tuấn tú của hắn.
Ngụy Kiêu giật mình, vẻ mặt hoảng hốt vì bất ngờ.
Thấy tình cảnh này, ta lại nở nụ cười thật bỉ ổi, trông lưu manh như một tên trộm, "Chàng trai, đây là sự trừng phạt dành cho ngươi đó! Đừng cố thách thức ranh giới cuối cùng của ta. À, hay ngươi không muốn để ta đi? Thật là một chàng trai ngoan, vậy thì ta sẽ cho ngươi cơ hội làm người đàn ông của ta."
Trông thấy dáng vẻ này của Ngụy Kiêu, ta cứ muốn trêu hắn mãi thôi.
Nào ngờ...
"Được."
Ta:?
Cmn, tiên nhân lạnh lùng của ta, ngươi đang nói cái gì thế?