Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 54: Đêm điên cuồng



Vẫn thường nói, càng khiêu khích lại khiến kẻ khác thêm điên cuồng. Khi mà cô gái nhỏ cho rằng có thể làm nguôi ngoai sự giận dữ, nhưng từng câu từng chữ của cô lại ảnh hưởng rất lớn đối với người đàn ông mang tính chiếm hữu mãnh liệt như Mặc Kỳ Dực.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ phải giải thích, bởi lời nói của hắn là mệnh lệnh, đối phương chỉ có thể đứng giữa hai luồng ý kiến nhận hoặc từ chối. Nhưng ở phía Lộ Tĩnh thời điểm này, lại chính là không tin lời hắn nói.

Khi này, ánh mắt của Mặc Kỳ Dực đen nhánh tựa sóng biển trực trào, giọng nói trầm khàn mang đầy dục vọng pha lẫn sự tức giận tột độ vì chính bản thân cũng không thể kiềm được. Thân người vững chãi như gọng kìm kẹp chặt lấy cơ thể nhỏ bên dưới run lẩy bẩy không thể chạy. Từng câu nói như tiếng gầm giận dữ ban nãy, lọt thẳm vào tai càng khiến cô thêm lo lắng.

Lộ Tĩnh biết, cô đã chọc cho hắn tức giận hoàn toàn.

Người đàn ông vươn tay cởi nút áo, da thịt hiện tại của cơ thể nóng rực như ngọn lửa bùng cháy muốn đem cô gái nhỏ đốt thành tro, dáng vẻ hiên ngang, cơ bụng rắn chắc với những đường nét nam tính mạnh mẽ, toàn thân một cỗ cảm xúc áp lực bức ép. Xung quanh hiện tại, bao phủ lấy một luồng sát khí âm ỉ cứ thế kéo dài.

Bản thân lại không hiểu sao chỉ vì một câu nói vô ý, lại khiến hắn tức giận như thế.

Lộ Tĩnh đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẫm của Mặc Kỳ Dực, cô biết được rằng đêm nay sẽ không thể mà yên ổn. Cô muốn rụt người, nhưng lại không tài nào. Cơ thể nhỏ cứ thế phô bày lộ liễu trước mặt hắn.

Trong nháy mắt cả hai cũng chỉ là những thân thể lồ lõa.

Bàn tay trắng mịn được bao quanh lấy bởi cánh tay rắn chắc, siết rất chặt đến đau. Người đàn ông cúi xuống hôn, ngay lập tức đôi mắt nhỏ liền nhắm chặt lại thể hiện sự phản kháng, cơ thể bên dưới cứng đờ khiến hắn khẽ nhíu mày. Nhưng rồi hắn liền cúi xuống, vùi vào hõm cổ nhỏ, thoang thoảng lấy mùi hương thanh thuần tinh khiết khiến hắn mê luyến không ngừng, không hẳn là hôn khi dần dần thanh âm m.út mát vang lên khắp căn phòng, để lại nơi phần cổ trắng mịn đầy những dấu vết ái muội.

Một giọng nói ma mị vang lên bên tai, thanh âm như thứ rượu ủ lâu năm hạng sang có thể dễ dàng khiến kẻ khác chìm vào, dần dần vùng vẫy chẳng thể nào mà có lối thoát ra. Như ngục tù bao giam lấy từ tứ phía.

“Giờ em biết sợ thì có lẽ đã muộn rồi.” Hắn cười khẩy nhìn người trong lòng.

Xung quanh chỉ duy hơi thở yếu ớt sợ hãi đáp lời, khiến kẻ khác muốn thêm điên cuồng chiếm hữu.

Khuôn ngực người đàn ông rắn chắc, đè ép với thân thể mềm mại bên dưới. Hai sự xúc tác tưởng chừng không ăn nhập nhưng khi kết hợp lại bị buộc mà trói chặt lấy. Cứ thế dần dần đoạt lấy dưỡng khí, những thứ đẹp đẽ nhất của cô để thuộc về hắn

Đôi môi người đàn ông lướt qua xương quai xanh mềm mại tinh xảo, áp lực nặng nề đặt trên da thịt mê người bên dưới, rơi vụn vặt không thể kiềm lòng nổi.

Bàn tay nhỏ của Lộ Tĩnh bất lực đặt về phía trước, muốn ngăn chặn hành vi nhưng căn bản lại vô dụng, cô không có tí sức lực, lại còn dưới cái chạm từ Mặc Kỳ Dực càng khiến bản thân buông phòng thủ mà đầu hàng.

"Um..."

Cơ thể nóng rực, tấm lưng màu da ngâm cứng rắn giờ đây phủ lấm tấm mồ hôi. Điên cuồng luận động ra vào, khiến người bên dưới chỉ biết bất lực nương theo. Sự to lớn từ người đàn ông, đã qua bao lần nhưng cô gái nhỏ vẫn phải trải nghiệm xúc cảm đau đến tột cùng mà quẫn bách.

Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ kiều mị rên rỉ ngân nga đỗi mê người, toàn bộ thu trọn nơi đáy mắt Mặc Kỳ Dực, ánh mắt cô giờ phút này ướt át long lanh chìm vào thứ tình, sâu trong đó là đang khóc như thể muốn van xin buông tha, nhưng người đàn ông lại từ chối điểm đó. Nụ hôn vụn vặt rơi nơi gò má, vẻ đẹp này thật khiến kẻ khác nảy sinh ý nghĩ điên rồ đem làm của riêng.

Đêm vẫn còn dài.

Mặc Kỳ Dực cuối cùng cũng hiện chút lòng thương xót với thân thể mảnh mai, chỉ biết run bần bật không khỏi co rút trong lòng hắn sau những lần bản thân hắn phóng đãng. Ôn nhu mà hôn lên mái tóc. Khẽ lật người, nhìn bả vai tấm lưng trắng mịn dịu dàng vuốt ve. Cúi người xoay hướng đôi môi mà hôn lấy, khẽ thì thầm.

“Ngoan ngoãn, càng phản kháng thì kẻ đau chỉ có mình em.” 2

Lộ Tĩnh muốn lắc đầu, dưới sự ra vào của đợt tiến công lần này, toàn bộ thanh âm đều bị nuốt trọn trong hơi thở hắn. Mê người đến lạ, lưu luyến không thể quên. Hắn khẽ chậc một tiếng ngắm nhìn gương mặt nhỏ ngập trong ánh nước, tâm trí bản thân trong một cách vô thức đã bất tri bất giác lưu lại hình ảnh đẹp đẽ này.

“Tiểu yêu tinh.”

Chỉ còn lấy hơi thở dồn dập.

Lời của Mặc Kỳ Dực nói không sai, sức lực của người đàn ông không hề có điểm dừng. Đêm đó, hoàn toàn không hề có điểm dừng. Đêm đó, hoàn toàn không hề buông tha.

Mãnh liệt qua đi, vương vất khắp nơi khung cảnh bừa bộn, chiếc váy được xé từng mảnh đáng thương. Người đàn ông cầm lấy viên thuốc trắng, công dụng chỉ đơn giản ngăn chặn thành quả phát sinh sau thứ việc hoan ái này, hắn ép đôi môi nhỏ khô khốc mở ra, liền bỏ vào, dùng chính miệng hắn để bón chút nước vào khiến cô nuốt xuống.

Hầu như trước đây với Lộ Tĩnh, chính Mặc Kỳ Dực cũng đều bón thuốc cho cô như thế. Trong khi những nữ nhân khác, hắn lại chỉ đơn giản ném thuốc trên tấm ga giường bắt uống.

Rõ ràng sự đối xử của hắn với cô gái nhỏ hoàn toàn khác biệt.

Nhưng hiện tại hắn lại chẳng thể định hình rõ.
— QUẢNG CÁO —