Phía bên ngoài, dàn vệ sĩ nghe tiếng động mạnh liền gõ cửa vài tiếng thăm dò. Bọn chúng đứng bên ngoài canh gác dần tản đi, cũng mang theo tâm ý bảo vệ chủ nhân chính mình.
"Giám đốc, ngài có sao không?"
"Ổn, không sao."
Giám đốc Trần ngồi trên giường, gương mặt già nua giờ phút này đang nhăn nh nhìn về quần áo Lộ Tĩnh bị lộn xộn ngã trên nền sàn, sâu thẳm ánh mắt còn dâng lên sự hứng thú khi thấy cô gái nhỏ làm đồ đi thứ nến thơm mang tính mê dược kia do tự tay lão sắp xếp và chuẩn bị.
Xem ra Lộ Tĩnh không ngu ngốc đến độ không nhận thức được gì, sự phản kháng càng khiến lão dâng lên dã tính ham muốn muốn chinh phục cho bằng được. Quả thật qua bao nhiêu năm để nữ nhân nhu thuận dưới thân, khó khăn lắm mới gặp một kẻ ngoan cố như thế này. Chỉ có điều, chinh phục thật sự khó.
Lão già cười khan hai tiếng, liền dời tầm muốn di chuyển xuống dưới. Bước chân nặng trịch chạm nền sàn, thích thú đánh giá cơ thể nhỏ nhắn của Lộ Tĩnh, nhận thấy bên đầu cô còn vương máu lại dâng lên tính kích thích, lão lên tiếng xuýt xoa an ủi thay.
"Đáng thương thật, có lẽ em đau lắm."
Trong lúc chưa định thần muốn tiến lại gần, ánh mắt nhỏ của Lộ Tĩnh đã thừa thời cơ nắm chặt lấy đèn ngủ thủy tinh trên giường, dứt khoát ném mạnh về hướng lão già đang tiến đến. Đèn thủy tinh kích cỡ không phải nhỏ lại nặng, vì thế cú va chạm này quả thật liền gây tính sát thương khiến tên giám đốc Trần loạng choạng ngã lùi ra sau giường.
Đèn thủy tinh đồ xuống, vỡ tan tành trên nền thành từng mảng văng tung tóe. Bước chân nặng trịch của giám đốc Trần chạm vào khiến lão đau đớn la oai oái, máu dưới nền sàn chảy ra. Lộ Tĩnh nhanh chóng chớp thời cơ nắm lấy một mảng thủy tinh nhỏ cứa vào tay làm vật hộ thân để giữ tỉnh táo. Cứ thế bước chân loạng choạng di chuyển trên nền sàn bước vào hướng nhà tắm như nắm lấy hy vọng sống sót duy nhất.
Mảnh thủy tinh văng tung tóe, ghim vào đôi chân nhỏ một lượng ít. Máu thấm đẩm nơi nền sàn. Đến tận khi bước vào phòng tắm duy nhất nền máu vẫn rỉ dài, Lộ Tĩnh trực tiếp khóa trái cửa, cả người giờ đây để mặc máu thấm đẫm trên cơ thể, từ chân, tay đến tận đầu, cả người đầy rẫy vết thương. Như một món đồ xinh đẹp bị người khác giày xéo.
Đến tận lúc này mới nghe tiếng hét kinh hoàng tràn đầy sự tức giận của giám đốc Trần vang lên. Dường như bản thân lão cũng chẳng chịu được sự việc này.
"Vào đây ngay lập tức!"
Dàn vệ sĩ tán loạn đẩy cửa, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chớp mắt đã trông thấy cả một mớ hỗn độn đến kinh hoàng.
"Phá cửa phòng tắm, hôm nay con nhỏ đó phải chết dưới tay của tao. Đừng hòng mà trốn được!"
Lộ Tĩnh ngồi bệch trên nền phòng tắm với bộ dạng hoảng loạn, ánh mắt trực chào, nhìn vào hướng điện thoại, vội vàng mở ra. Trong một thoáng, lại nhớ đến những lời nói ban nãy, cảnh sát cũng phải nể mặt lão già đó, cô gái nhỏ nhìn vào dãy số, chợt nhớ đến lần cúi đầu của giám đốc Trần trước người đàn ông cao quý như Mặc Kỳ Dực.
Bàn tay thấm đầy máu, run rẩy nhấn số điện thoại quen thuộc lưu trong mục danh bạ của người đàn ông. Lộ Tĩnh không nghĩ bản thân có ngày sẽ đi cầu xin sự giúp đỡ từ phía hắn.
Giờ phút này, thời gian trôi qua. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm cùng với sự tức giận đến đỉnh điểm của lão già kia. Tiếng mắng nhiếc đinh tai, sau mỗi cú va chạm mạnh thành cửa, càng lúc càng khiến trái tim Lộ Tĩnh như muốn nhảy vọt lên không biết bản thân có thể thoát khỏi nơi đây hay không.
Vì là cửa phòng tắm thiết kế rất chắc, cho dù có xông vào vô ích. Chỉ nghe thấy tiếng sai dặn của giám đốc Trần đứng bên ngoài, quấn độc một tấm vải che quanh eo. Thậm chí ngả người trên giường, giơ phần bụng bị thương chảy máu đến, một vài tên vệ sĩ tiến tới mà thực hiện băng bó.
"Kiếm chìa khóa dự phòng đến đây."
Phía trong phòng tắm, Lộ Tĩnh run rẩy cầm chiếc điện thoại. Nhấn gọi đến số người đàn ông độc tài đó trong vô vọng. Chuông reo hàng giờ liền, xong rồi tắt ngấm, sau cùng chỉ hiện đến vài chữ "Số Máy Bận". Dập tan tành hy vọng nhỏ nhoi.
Cũng hơn một tuần sau khi thực hiện đẩy nhanh tiến độ quay phim, thời gian tất bật như thế, Mặc Kỳ Dực cũng không kiếm đến cô. Có lẽ giờ phút này, người đàn ông đã cảm thấy Lộ Tĩnh hết giá trị cũng nên.
Dẫu sao xung quanh Mặc Kỳ Dực nhiều nữ nhân như thế. Lộ Tĩnh cũng chỉ là vui đùa nhất thời.
Hơn bốn cuộc gọi nhỡ.
Đến khi Lộ Tĩnh bất lực gọi tiếp, trong lòng nhen nhóm chút hy vọng nhỏ nhoi thì đã nghe tiếng tra cửa ổ khóa phòng. Trong chốc lát, cửa phòng liền được mở ra. Vài tên vệ sĩ to cao nhìn vào Lộ Tĩnh bên trong, nền sàn bê bết máu cũng phải cau mày.
Lộ Tĩnh lùi ra sau, cầm lấy chiếc điện thoại ném mạnh vào hướng bọn chúng. Không né được, hưởng trọn cú ném của chiếc điện thoại, rớt trên nền, vỡ tan tành.
"Không được qua đây."
Cô gái nhỏ cắt giọng nói yếu ớt chẳng thể phản kháng, cứ hễ mỗi bước chân hùng hổ tiến tới của đám vệ sĩ như hổ đói thì cô liền vớ lấy những vật dụng đằng sau mà ném. Phần lớn đều là những chai dầu gội vấn còn mới, chiếc ly thủy tinh trên kệ.
Đám vệ sĩ không có sự kiên trì, sau khi bị ném trúng trên gương mặt bọn chúng liền tức tối. Tiến thẳng đến phía
Lộ Tĩnh, thẳng thừng giáng xuống một bạt tai, khinh bỉ lên tiếng.
"Con khốn này, lại dám làm loạn."
Giám đốc Trần đứng bên ngoài, càng thêm điên tiết trước mấy vết thương từ Lộ Tĩnh ban phát. Gằn lớn giọng mà sai bảo với dàn vệ sĩ.
"Đánh mạnh vào, dạy bảo cho con đ.iếm đó một bài học nhớ đời."
Nghe lời dặn, bọn chúng tiến tới đấm xuống người cô, lực tay rất mạnh bạo không mang vẻ nhân từ, thậm chí vang tiếng bốp, đầu nhỏ đập mạnh vào thành tường đến đau đớn, tầm mắt cô càng lúc mông lung nhức nhối, lệ ngấn trên gương mặt chảy ròng, sức cùng lực kiệt, chịu hưởng cú đấm thô bạo.