Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 157





Cô rất tiếc.

Nhưng mà đúng lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.

Thấy là điện thoại của mẹ, cô nhận ngay, vui vẻ nói: “Mẹ, con đã chọn được chỗ xây công ty, ở quảng trường Vạn Đạt. Mẹ muốn đến xem không?”

Cô vừa dứt lời, điện thoại bên kia truyền đến tiếng khóc của Ngô Tuệ Lan: “Con gái, mẹ và ba con bị cảnh sát bắt, con mau dẫn Tiêu Thanh đến cứu ba mẹ!” “Cái gì?”


Mục Thiên Lam thiếu chút nữa thì ngã xuống. “Sao mẹ và ba lại bị bắt?" “Hu hu... Mẹ lấy lệnh bài dưới giường của Tiêu Thanh đem đi bán, bọn họ nói đó là bảo vật quốc gia, đầu cơ trục lợi bảo vật quốc gia thì phải chịu phạt. Mẹ nói đó là đồ gia truyền của con rể, bọn họ không tin, con mau dẫn Tiêu Thanh đến đây!” “Vâng vâng vâng!"

Mục Thiên Lam cúp điện thoại, sốt ruột nói với Tiêu Thanh: “Ba mẹ lấy đồ gia truyền của anh đi bản, bị bắt rồi, chúng ta mau đến xem”.

Nói xong, cô lôi Tiêu Thanh vội vàng rời đi.

Nửa tiếng sau, hai người vào phòng thẩm vấn.

Chỉ thấy Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan đeo còng tay ngồi trên ghế, hai vợ chồng khóc sướt mướt. “Ba mẹ!”

Mục Thiên Lam chạy đến. “Hu hu... Con gái, con đến rồi!”

Ngô Tuệ Lan đứng lên, sau đó nhìn Tiêu Thanh vội nói: “Cậu mau giải thích với bọn họ đi, nói đó là đồ gia truyền của cậu, có giá trị hơn ba tỷ, chúng ta cần đòi lại, cho dù nộp lên, ít nhất cũng phải đưa cho chúng ta ba tỷ mới được. Không thể nộp không được, biết chưa?” “Giá trị hơn ba tỷ?”


Mục Thiên Lam sợ ngây người!

Trong nhà Tiêu Thanh còn có đồ gia truyền quý như

Lúc này, có người cảnh sát đến trước mặt Tiêu Thanh: vậy? “Lệnh bài kia là của anh?”

Tiêu Thanh mỉm cười trả lời: “Khoảng thời gian trước, Hộ quốc chiến soái tổ chức hôn lễ, khi tôi đi đổi trang phục thì nhặt được, cảm thấy đẹp nên cất vào túi”. “Cái gì? Nhặt được?”

Ngô Tuệ Lan lưu luyến không thôi.

Nhặt được thì phải nộp lên, một phần tiền cũng không lấy được. Vậy bà ta lấy đầu tiền đi trả nợ “Nhặt được lệnh bài chiến thần của Hộ quốc chiến soái, không giao nộp mà dám cất vào túi, anh biết lệnh bài kia có thể truyền lệnh trăm vạn đại quân không?” Cảnh sát quát lớn: “Lấy lời khai của anh ta, giam cả anh ta và ba mẹ vợ lại, đợi mệnh lệnh của Hộ quốc chiến soái xử lý!" "Vâng!”

Gì vậy?


Tiêu Thanh cũng bị tra khảo.

Ngô Tuệ Lan tức giận chửi ầm lên: “Sao cậu để tiện như vậy, nhìn thấy Hộ quốc chiến soái gì gì đó, sao không giao nộp, còn mang về nhà, đây không phải hại tôi sao?” “Giờ thì tốt rồi, cũng không biết Hộ quốc chiến soái xử lý chúng ta như thế nào?” “Sao tôi lại có một người con rể mưu mô như vậy!” Tiêu Thanh cười khổ: “Mẹ, nếu mẹ không mưu mô và không đem đi bán thì cũng không hại con bị bắt”.

Anh chỉ có thể làm như vậy mới khiến Ngô Tuệ Lan không nhớ đến lệnh bài chiến thần, cũng không bị Mục Thiên Lam phát hiện nhà anh là Hộ quốc chiến soái.

Ngô Tuệ Lan nghe xong thì bùng nổ: “Ý cậu nói, tôi mưu mô giống cậu?” “Chẳng nhẽ không đúng sao?” “Đúng cái rắm!” Ngô Tuệ Lan tức giận nói: “Tôi lấy đồ của con rể đi bán, đó là đạo lý hiển nhiên, không ai nói đây là xấu, đây không tính là mưu mô!” “Mà cậu, nhặt đồ của Hộ quốc chiến soái gì đó làm của riêng, đó chính là mưu mô”. “Cho nên tôi không giống cậu, đừng so tôi và cậu là một!”

Nói đến đây, bà ta nhìn cảnh sát: “Đồ vật đó là nó nhặt được, nó không nói cho tôi biết là lệnh bài chiến thần. Tôi cũng không biết đó là lệnh bài chiến thần, cho nên mới đi bản, thế nhưng cũng không bán được, vậy nên mấy người có thể thả tôi được không, muốn bắt thì bắt nó, phản ít hay nhiều năm cũng được, tha cho vợ chồng tôi được không?” "Không được!" Cảnh sát nói: "Chuyện này tôi không quyết định được, phải để Hộ quốc chiến soái xử lý mấy người, nếu anh ta không so đo thì sẽ tha cho mấy người, nhưng nếu anh ta trừng phạt nghiêm khắc mấy người, vậy mấy người chuẩn bị mà ngồi tù!”