Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 162





Lý Nam Hương tức Tiêu Thanh đến nghiến răng nghiến lợi, chạy tới chỗ Ngô Tuệ Lan nói: “Con rể của em thật đúng là tên rác rưởi, con gái em ngủ cùng nó đến hỏng người, cũng chẳng có được bao nhiêu tiền. Hải Long chỉ cho em hướng đi tốt, em không làm thế, ngày mai hai tay của em sẽ bị cắt đứt!”

Nói xong, bà ta tức giận đưa người đi.

Mục Hải Long ngã chảy máu đầu, đang ở bên kia khóc không ra tiếng. “Thằng khốn Tiêu Thanh, ngày mai tôi sẽ cho Cơ đến chặt hai tay của mẹ vợ anh, cả hai tay của anh cũng chặt xuống luôn!”

Lại nói đến Mục Thiên Lam.


Quay về phòng, ngồi trên giường, cô tức đến mức lồng ngực phập phồng, hai tay cuộn thành nắm đấm. Mẹ điên rồi, thua mất hết tài sản cũng đành thôi. Còn vay nợ bên ngoài nhiều như vậy, đây không phải muốn phá của giết người hay sao?

Còn cả Mục Hải Long, chỉ muốn đẩy cô vào hố lửa. khiến cho cô mất hết danh dự, phát điên lên mất “Vợ đừng tức giận.

Tiêu Thanh trở về phòng an ủi cô. “Làm sao mà em không tức giận được?”

Hai mắt Mục Thiên Lam ửng đỏ nức nở nói: “Ba mươi sáu tỷ! Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả nợ, chẳng nhẽ trơ mắt ra nhìn mẹ bị cắt đứt hai tay sao?”

Tiêu Thanh lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng cười với cô: “Vợ đi theo anh, anh cho em thấy một bất ngờ. Em sẽ không lo không có tiền trả nợ nữa”.

Nói xong, anh kéo Mục Thiên Lam đứng dậy. “Anh không lừa em chứ?”

Tiêu Thanh cười: “Đi theo anh”.

Sau đó, anh kéo Mục Thiên Lam đi tới chỗ giường gấp của anh ngồi xuống, rồi anh cầm lấy chiếc gối, kéo khóa của cái gối, bàn tay sờ vào bên trong ruột gối lấy ra. “Bất ngờ cái gì, lại còn giấu ở bên trong gối. Không phải là nhặt được đồ của Hộ quốc chiến soái chứ? Anh cũng thật là, nhặt được đồ của người khác lại lấy làm của mình là không tốt, anh biết không? Nhỡ đâu...

Cô còn chưa nói hết, chỉ thấy Tiêu Thanh lấy ra... “Đây là...


Mục Thiên Lam thật sự choáng váng! Giấy tờ bất động sản

Cái Tiêu Thanh lấy ra, chính là giấy tờ bất động sản “Anh giấu mua cho em một căn nhà, đứng tên của em, vợ nhìn thấy chắc hẳn sẽ ngạc nhiên lắm”.

Tiêu Thanh nói xong, đưa giấy tờ bất động sản cho Mục Thiên Lam. “Anh... Mua nhà cho em, còn đứng tên em?” Mục Thiên Lam thật sự không tin vào những gì tai mình nghe thấy.

Tiểu Thanh không phải đang lừa cô đấy chứ? “Đúng vậy, không tin vợ mở ra nhìn xem”, Tiêu Thanh cười nói.

Mục Thiên Lam nửa tin nửa ngờ, tay run rẩy cầm lấy giầy tờ bất động sản.

Nếu đúng là thật, thì đối với cô mà nói, đúng là một cái bất ngờ rất lớn

Bởi vì kết hôn ba năm, chồng cô ngoại trừ mua cho cô hoa quả với đồ ăn vặt, cũng chưa bao giờ mua cho cô một món đồ có ý nghĩa nào, đây là lần đầu tiên.

Kết quả, cô cẩn thận từng li từng tí, từ từ mở giấy tờ bất động sản ra.

Lúc mở hẳn giấy tờ ra, mới nhìn lướt qua, cô đã sững cả người.


Người thuộc quyền sở hữu căn hộ: Mục Thiên Lam. Thông tin địa chỉ của căn hộ: Phòng 36-1, tầng sáu, bất động sản Cảnh Thái ở phía nam nội thành thành phố Cổ Cảnh.

Diện tích căn hộ: ba trăm ba mươi sáu mét vuông. “Ôi trời!”

Mục Thiên Ngạc kinh ngạc hét lên: “Tiêu Thanh, bất động sản Cảnh Thái ở phía nam nội thành thành phố Cổ Cảnh, ở ngay gần Vạn Đạt, một mét vuông đã ba mươi triệu, vậy mà anh mua cho em hẳn một căn hộ, lại còn ba trăm ba mươi sáu mét vuông, là đến một trăm linh năm tỷ đó!" Cô chưa bao giờ nghĩa, sẽ có ngày mình được sở hữu một căn hộ hiện đại như vậy.

Nhưng bây giờ đã có, hơn nữa là ba trăm ba mươi sáu mét vuông.

Điều quan trọng là chồng cô mua, lại còn đứng tên cổ, đồng nghĩa với việc tặng nó cho cô.

Hạnh phúc đến đột ngột quá! “Đúng vậy”, Tiêu Thanh cười nói: "Giúp người có ơn với Tô Phỉ, làm bộ phận kinh doanh ở khu bất động sản của Cảnh Thái, anh có mời cô ấy đi ăn cơm, vì lâu rồi cô ấy không bán được căn hộ nào ở đó, nên quản lý muốn sa thải cô ấy, sau đó anh mua một căn, cũng coi như là giúp cô ấy”.