Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 448






“Lưu Dương, Thành Khải, là hai người à!" "Ha ha!"
Lưu Dương và Trương Thành Khải cùng nở nụ cười.

“Thật không nghĩ đến đi ăn một bữa, còn có thể gặp lại bạn học cũ." "Ngồi xuống đi."
Tiêu Thanh vui vẻ hạn lên, cũng gọi phục vụ lấy thêm bắt đũa và đồ ăn
Rất nhanh, ba người vừa uống rượu vừa hàn huyện.

"Tiêu Thanh, hồi học cấp ba, tôi với Lưu Dương nghe nói cậu bị đánh gãy chân tay, ném khỏi Tiêu gia.

Thế là bọn tôi đi tìm cậu nhưng không tìm được, khi đó đã cứu cậu? Hiện tại cậu sống thế nào rồi?"
Trương Thành Khải hỏi

Tiêu Thanh cười: "Lúc ấy may được người tốt cứu, sau khi thương thể khỏi thì nhập ngũ vài năm.

Bây giờ đã kết hôn thành gia lập thất rồi, ngày hôm nay quay về Nghĩa Cảnh mới biết tin bố tôi đã trở thành người thực vật, vừa rồi mới tắm rửa cho bổ xong, định xuống đây ăn cơm, không ngờ lại gặp lại hai người các cậu
Trương Thành Khải và Lưu Dương đều dành cho Tiêu Thanh ánh nhìn đồng cảm.

“Kể tôi nghe thử, hai cậu sống thế nào?
Tiêu Thanh cùng hai người cụng một ly
Ai!
Lưu Dương tức giận, nói: Tốt nghiệp cấp ba xong, bạn tôi đến chút tiền cũng không có, ra ngoài làm công vài năm, sau đó hai chúng tôi củng mở một công ty trang trí lập đặt “Ba năm trước tôi và bạn gái vốn chuẩn bị kết hôn, ai ngờ tôi bị cảm cho cặp sừng.

Trong cơn tức giận không kiềm chế được đập cho thằng kia một trận, ai biết được gia thế nhà nó vững chắc như thế, trực tiếp ra tay làm cho công ty chúng tôi lụn bại, hại chúng tôi tâm huyết đổ sông đổ bể" “Bây giờ hai chúng tôi đang làm thợ lập đặt thuê cho người khác, mỗi tháng kiểm được tầm năm mươi tư triệu, tuy chẳng giàu có gì nhưng cũng gọi là miễn cưỡng sống được qua ngày."
Bạn học lâu ngày gặp mặt, cùng nhau tần đội ba câu chuyện.


Cơm nước xong, hai người thanh toán cho hóa đơn của Tiêu Thanh, lúc sau lại mời Tiêu Thanh đi bar uống rượu
Ba người vừa uống vừa nói chuyện.


Đột nhiên, có một giọng nói tức giận từ đầu truyền tới.

“Lưu Dương, ông đây bảo đừng để ông đây nhìn thấy mày.

Nếu không tao gặp mày một lần sẽ đánh mày một lần, không ngờ lại để tao nhìn thấy mày ở đây, mày xong đời rồi con al
Lưu Dương và Trương Thành Khải cùng giật mình.



Vừa ngẩng mặt lên nhìn đã thấy một tên béo dẫn theo một đám côn đồ đi vào “Chết rồi, chết rồi! Lần này coi như xong đời rồi!”
Trương Thành Khải sợ đến mặt cắt không còn giọt máu
Bởi vì kẻ kia không phải ai khác mà lại chính là tên cướp bạn gái của Lưu Dương, bị Lưu Dương đánh – Vương Hằng.


Anh biết Lưu Dương lao tâm khổ tứ mãi mới mở được công ty trang trí, chính Vương Hằng hàn đã khiến cho công ty của Lưu Dương phá sản.


Vì anh thường ở cạnh Lưu Dương, từng bị Vương Hằng đánh mấy lần, ít cũng phải đến ba trận, bị đánh đến cho sợ tim mặt.


Cho nên, bây giờ mới thành ra sợ hãi như thế.

“Vương Hằng, mày muốn đánh thì cứ nhằm vào mình tạo là được, đừng động đến bạn tao, họ cũng không chọc gì đến mày!"
Lưu Dương cả giận đứng dậy nói.


Vương Hằng lạnh lùng cười: "Mày có từ cách để đàm phán với tao à? Cả bạn mày tao cũng đánh tất.

Xem xem máy làm gì được?" "Mày là cái loại rác rưởi dưới đáy xã hội, tao phải xem xem nên xử lý mày thể nào, không phục thì mau cút về Tế Châu, bằng không thì cứ thế này, tao gặp lần nào đập lần ấy, ai đi cùng mày tao cũng không tha."
Nói xong, anh ta cầm một chai bia lên, nhằm vào Lưu Dương mà gián xuống
Lưu Dương lấy hai tay ôm đầu
Ngay vào lúc Vương Hằng chuẩn bị đập vào người Lưu Dương, Tiêu Thanh đứng dậy chụp lấy chai bia, một phát ném tháng xuống đất.


“Mày muốn chết có phải không?”
Vương Hằng tức giận nói.


Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Tao là bạn học của Lưu Dương, tốt nhất từ nay về sau mày đừng động đến cậu ấy.

Cút đi
Vương Hằng tức đen mặt, lấm bẩm muốn nói gì đó.

"O!"
Đột nhiên một giọng nói khinh khi vang lên.

"Đây không phải là anh họ Tiêu Thanh sao?"
Một thanh niên bước tới trước mặt Tiêu Thanh, Tiêu Thanh cẩn thận quan sát, thẩm đánh giá.

“Lý Hạo, đó chính là thắng Tiêu Thanh năm đó bị mày đánh gãy chân tay rồi vứt ra đường à?"
Vương Hằng và đám đàn em nhao nhao hỏi,