Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 538: Chương 541



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lời này vừa thốt ra, Phương Gia Vĩnh nhảy dựng lên, tức giận nói: “Taekwondo là một bộ môn thần kỳ biết bao, sao anh lại dám nói là trò chơi con nít, không sợ bị đánh hội đồng sao?”
Tiêu Thanh xua tay: “Theo tôi thấy thì đó chỉ là trò chơi con nít”
Phương Gia Dục thét: “Dám đứng ra đây đơn chiến với tôi không!”
Tiêu Thanh cười: “Tôi sợ nhẹ một chút thì đã đánh gãy xương anh rồi.”
Phương Gia Dục vô cùng tức giận đưa tay túm lấy Tiêu Thanh: “Nào, đơn chiến, có gan đơn chiến với tôi đi này, tôi muốn xem thử ai đánh gãy xương ai!”
Phương Gia Dục, hai mươi mốt tuổi, chiều cao một mét tám mươi hai, cân nặng tám mươi sáu ký, học Taekwondo năm năm.

Lúc du học ở nước ngoài, anh ta còn từng được huấn luyện Taekwondo chuyên nghiệp.


Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Chiều cao của Tiêu Thanh một mét tám mươi lăm, vóc dáng cân đối, cân nặng khoảng từ bảy mươi đến bảy mươi lăm ký.

Trong mắt Phương Gia Dục, chỉ nói về dáng vẻ, anh ta đã trấn áp Tiêu Thanh, huống hồ anh ta đã học Taekwondo nhiều năm như thế.

Tuy chỉ là đai xanh da trời, nhưng đã rất gần với đại đỏ của khu vực nguy hiểm, thực lực đã hoàn toàn vượt qua phần lớn người thuộc đai xanh da trời.

Vì vậy anh ta cho rằng chỉ cần dùng ba chiêu cũng đã để hạ gục Tiêu Thanh!
“Tôi thật sự không muốn đơn chiến với anh.” Tiêu Thanh cười xua tay: “Thế hệ thứ hai giàu có được nuông chiều từ bé như anh, học được chút động tác khoa chân múa tay, thật sự không đủ để tôi đá một cước, tùy ý cũng có thể khiến anh nằm mười ngày đến nửa tháng trong bệnh viện, đừng ép tôi phải động thủ."
Lời này vừa dứt, người yêu thích Taekwondo ở hiện trường đều nổi giận, nhao nhao chỉ trích, chửi rủa Tiêu Thanh.

“Anh dám nói Taekwondo là khoa chân múa tay, muốn chết có phải không?”
“Tin chúng tôi đánh anh không?”
“Dám xem thường cao thủ đai xanh da trời như vậy, có tin đai xanh lá như tôi cũng có thể đánh anh vào nhà hỏa táng không?”
Xung quanh đều là tiếng chửi, đám người vây quanh Tiêu Thanh đều kích động muốn đánh anh.

Trần Khải Vương biết Tiêu Thanh đã khiến mọi người vô cùng tức giận, rất nhanh sẽ mất thể diện ở trước mặt Mục Thiên Lam, anh ta bèn thêm dầu vào lửa nói: “Tuy Taekwondo bắt nguồn từ nước Hạ Quốc, nhưng được chào đón hơn võ thuật truyền thống trong nước rất nhiều.

Người trẻ tuổi bây giờ ai còn học võ thuật truyền thống nữa đâu chứ? Họ đề chỉ học Taekwondo, còn bước vào sân thi đấu Olympic, anh dám nói Taekwondo là khoa chân múa tay.


Đừng nói đại đen như tôi, đai xanh da trời như Gia Dục cũng có thể đánh anh bò trên đất một cách nhẹ nhàng anh có tin không?”
“Nếu anh không tin, có thể thử tiếp một chiêu của Gia Dục."
Lời anh ta vừa dứt, Phương Gia Dục đã bày sẵn tư thế tấn công.

Thấy vậy, Thẩm Thị Thu Mai lo lắng, vội vàng chạy đến che ở trước mặt Tiêu Thanh.

“Gia Dục, không được tấn công anh trai tôi!” Cô tức giận nói: “Anh trai tôi không hiểu Taekwondo, không biết sự lợi hại của Taekwondo, các người biết Taekwondo thì không thể thông cảm người không biết Taekwondo sao?”
“Nếu đánh anh trai tôi bị thương, tôi sẽ...!Tôi sẽ không quan tâm các người nữa!” Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Ha ha!"
Mọi người ở nhà họ Phương đều cười lớn.

Phương Gia Ngọc nói: “Cô ở nhà họ Phương chúng tôi, trừ chú hai và dì hai đối tốt với cô, người khác từng để ý đến cô sao?”
Nói rồi, cô ta kéo Thẩm Thị Thu Mai ra, thét: “Gia Dục, để tên tóc ngắn hiểu biết cũng ít này xem thử sự lợi hại của Taekwondo!”
“Vâng, chị!
Phương Gia Dục nở nụ cười hung tợn.

“Tên giả vờ, xem tôi đánh anh vào bệnh viện thế nào nhé!”
Lời vừa dứt, trợ công của anh ta nhảy lên, một cước đá xoáy về phía đầu của Tiêu Thanh.


“Anh cẩn thận!”
Thẩm Thị Thu Mai kinh ngạc đến mức kêu lên.

“Cú đá xoáy đẹp quá!
Người yêu thích Taekwondo ở hiện trường đều đồng loạt vỗ tay khen ngợi.

Khóe miệng Trần Khải Vương nhếch lên, nở nụ cười dí dỏm, dường như giây tiếp theo anh ta có thể nhìn thấy khung cảnh Tiêu Thanh bị đá ngã xuống đất, sau đó Mục Thiên Lam chê anh là rác rưởi.

Rất nhanh, cú đá xoáy của Phương Gia Dục đã áp sát đầu của Tiêu Thanh.

“Khà khà!”
Anh ta cười ra tiếng.