Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 688





**********
Bên trong máy bay, viền mắt Tiêu Thanh đỏ hoe.

Trên thực tế, anh không muốn xung đột với nhà họ Long.

Không biết làm thế nào nhà họ Long đã lừa dối người quá đáng, đưa người vợ bệnh nặng của anh ra ngoài, giam cầm mẹ của anh nhiều năm như vậy, còn đối xử tàn nhẫ với mẹ anh.

Vốn dĩ anh đã rất kiềm chế rồi, nhưng người nhà họ Long vẫn ép anh vào tình huống không nể mặt nhau.

Có hối hận không?
Anh không hối hận.

Chỉ là, anh luyến tiếc các anh em, cũng luyến tiếc vợ và người thân.


Bởi vì anh biết rằng, lần này anh chín phần chết một phần sống.

Nhưng mà anh vẫn kiên định không lay động tiến về phía trước.

Là bởi vì tính cách của anh đã bồi dưỡng anh gặp chuyện khó khăn tuyệt đối không được lùi về phía sau, cho dù là chết, cũng phải chết trên đường xung phong, tuyệt đối không sống tạm bợ.

Đây là xương sắt leng keng của một người lính, đó là một trận chiến này đến một trận chiến ác liệt khác, chính điều đó đã tạo nên tính cách dũng cảm tiến về phía trước này.

"Cậu hãy bảo quản tốt thuốc này, nếu tôi còn sống, tôi sẽ đến lấy, nếu tôi chết rồi, nếu như mẹ của tôi còn sống, thì hãy lấy nó để cứu bà ấy.

Nếu như giống tôi không còn rồi, thì hãy lấy nó để cứu người đang cần."
Tiêu Thanh bước vào phòng của cơ trưởng, dặn dò với cơ trưởng về hai bình thuốc đặc trị.

Đây là máy bay quân sự, cơ trưởng cũng là người của tổ chức, nên rất an toàn và đáng tin cậy.

"Thần soái, anh nhất định phải sống.

Vùng biên giới quốc gia cần anh trấn giữ, anh tuyệt đối không thể bỏ xuống sự an toàn của biên giới không quản lý." Cơ trưởng đôi mắt đỏ hoe nói.

"Tôi sẽ."
Tiêu Thanh mỉm cười, rời khỏi phòng cơ trưởng.

Không biết đã qua bao lâu, máy bay hạ cánh xuống sân bay Hà Lim.

Tiêu Thanh lao ra khỏi sân bay, gọi một chiếc ô tô, đến thẳng nhà họ Long.

Lúc này.

Nhà họ Long.


Trong phòng khách có đầy đủ các thành viên của nhà họ Long, ít nhất có bốn đến năm trăm người, hầu như tất cả thành viên đều có mặt rồi.

Trên ghế chính, ngồi quay lưng lại với mái tóc bạch kim.

Ông già mặc bộ quần áo luyện võ màu trắng đang nhàn nhã thưởng thức trà Mao Tiêm hảo hạng.

Ở bên cạnh ông ta không xa, Tiêu Vĩnh Nhã đang ngồi trên mặt đất, ôm lấy Thẩm Thị Thu đang bị bệnh nặng, Mục An Minh phát run bần bật ngồi xổm bên cạnh Tiêu Vĩnh Nhã "Cụ tổ nhà họ Long, đừng giết con trai của tôi.

Xin ông đừng giết con trai của tôi, nó cũng là bị ép buộc.

Bằng không, nó nhất định sẽ không đụng chạm đến nhà họ Long các người, xin ông đừng giết nó."
Thẩm Thị Thu yếu ớt cầu xin.

Long Nguyên Trì nhắm mắt làm ngơ.

"Con trai tôi bảo vệ đất nước.

Nó là một đại anh hùng, các người không thể làm hại con trai tôi!" Mục An Minh xúc động tức giận nói.

"Cụ tổ của nhà tôi, trấn áp vật chẳng lành, so với công lao của con trai ông to hơn nhiều, ông không có tư cách ở trước mặt cụ tổ của nhà tôi lấy chút công lao đó so sánh cùng ông ấy!" Long Nghị lạnh lùng nói.

"Các người rốt cuộc muốn làm gì?"
Tiêu Vĩnh Nhã sắp khóc mất rồi.

"Hừ!"
Long Tiểu Thiên nói: "Cậu ta dám nhổ rầu rồng thì phải trả giá bằng máu và tính mạng!" "Không cần!"
Thẩm Thị Thu bật khóc.

"Quá ồn ào rồi."

Long Nguyên Trì nhẹ nói: "Bịt miệng bọn họ đi." "Đúng vậy!"
Ngay lập tức có người lấy băng dính dán vào miệng của Thẩm Thị Thu, Tiêu Vĩnh Nhã và Mục An Minh.

Để anh ta dán miệng họ vào.

Không biết trôi qua bao lâu.

"Cụ tổ, cụ cả, Tiêu Thanh tới rồi!"
Có người chạy vào báo tin.

Trái tim của ba người bị bắt nhảy đến cổ họng trong tức khắc.

Long Nguyên Trì ra lệnh, nhìn về phía lối vào phòng "Cho cậu ta vào." khách.

Một lúc sau.

Anh nhìn thấy một bóng dáng cao gầy và mạnh mẽ ngẩng đầu sải bước tiến vào.

"Thằng nhóc, cậu chết chắc rồi!" "Lần này cụ tổ của chúng tôi ở đây, cậu nhất định sẽ chết!" "Tôi xem cậu còn tạo ra được sóng gió gì nữa!" Người của nhà họ Long lần lượt đứng lên, tất cả đều vô cùng tức giận.

Tiêu Thanh đưa mắt lướt nhìn một lượt, nhìn thấy bố mẹ không bị thương, chỉ bị dán chặt miệng, thì anh không bị kích động, nhìn về phía Long Nguyên Trì nói: "Ông Long, muốn mạng của tôi, cứ lên tiếng là được, phát động nhiều người như vậy, còn bắt bố mẹ và bố vợ của tôi tới, chuyện này có ý nghĩa không?"
Long Nguyên Trì nhìn thoáng qua Tiêu Thanh, hờ hững nói: "Quỳ xuống nói chuyện với tôi."
Tiêu Thanh cười chế nhạo: "Tiêu Thanh tôi chỉ quỳ lạy bố mẹ, bái lạy trời đất, ngoài cái này ra, không ai có tư cách khiến tôi quỳ xuống".