Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 767





"Xong rồi, các người xong rồi, Tổng giám đốc Lâm muốn sử dụng mối quan hệ xử lý các người!" "Anh họ của Tổng giám đốc Lâm là Tổng đốc Bắc Thanh, các người dám đánh ông ấy, thì cứ chờ ở tù rục xương đi!" "Con mụ Ngô Tuệ Lan này, vừa nãy nếu như rời đi cùng với con gái thì đâu có chuyện gì, sao cứ phải ở lại đây tẩy trắng cho bản thân chứ.

Lần này thì hay rồi, tự mình tẩy mình vào ngục giam!"
Đám giám đốc và phu nhân nhà giàu rối rít chửi mắng.

Ngô Tuệ Lan có chút sợ hãi, yếu ớt nói: "Con rể, quan hệ của con có đủ mạnh hơn họ không?"
Mục Thiên Lam và Mục An Phong dở khóc dở cười.

"Mẹ, mẹ thật là không bớt chuyện, cứ thích gây chuyện, lại đặc biệt sợ phiền phức, cũng chỉ có anh rể của con là anh hùng, mối quan hệ với cấp cao dạy đặc, lần nào cũng bảo vệ được mẹ.

Nếu đổi lại người khác là con rể mẹ, thì mẹ đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi." Mục An Phong nói.

"Im miệng!"
Ngô Tuệ Lan trợn mắt nhìn cậu ta một cái.

Lúc này, điện thoại được kết nối, Lâm Quốc Huy tức giận nói: "Anh họ, em đang ở Dạ Lai Hương, bị một người đàn bà đánh, anh mau phải người tới, giúp em trừng trị bọn này.

Kết quả chờ đợi ông ta là một trận mắng chửi đổ ập xuống.


"Bị một người đàn bà đánh, không biết xấu hổ hay sao mà gọi tôi, không biết bây giờ đang đánh giặc à, tôi g góp vật liệu cấp cho tiền tuyến, còn phải phụ trách lùng bắt sát thủ ở bên ngoài biên giới lẻn vào Bắc Thanh giết Hộ quốc chiến soái hay sao?" "Tôi bận bịu bất kể ngày đêm, cậu thì tốt rồi, chạy đi ăn chơi đàn điểm, bị người ta đánh là đáng đời!"
Tút tút.

Cuộc gọi trực tiếp bị đối phương cắt đứt.

"Anh họ! Anh họ!"
Ông ta gọi thêm lần nữa, gọi mấy lần thì bị kéo vào danh sách đen.

Ông ta tức giận đập nát điện thoại.

"Ha ha!"
Ngô Tuệ Lan không nhịn được cười to: "Chắc là anh họ ông sợ con rể tôi rồi, nên không dám giúp ông đâu, lần này ông xong đời, xem tôi làm sao trả thù ông!"
Tay bà ta cầm gậy xông tới, điên cuồng đánh Lâm Quốc Huy một trận tới tấp, khiến ông ta kêu la thảm thiết.

Cho đến khi Lâm Quốc Huy quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lúc này bà ta mới dừng tay.

Sau đó, bà ta quát lên: "Tới đây quỳ xuống hết cho tôi, tôi đánh các người mỗi người ba gậy, nếu không thì để cho con rể tôi ra tay, chắc chắn các người sẽ chết!"
Bọn họ đã nhìn thấy thân thủ của Tiêu Thanh.

Cho nên tất cả rất sợ Tiêu Thanh ra tay, lập tức quỳ xuống trước mặt Ngô Tuệ Lan.

"Mấy người đàn ông các người, chẳng phân biệt phải trái đã đánh tôi, xem tôi có đánh chết các người hay không!" "Còn mấy con mụ này, bản thân mình lẳng lơ, dẫn tôi đến câu trai bao, kết quả đổ oan cho tôi, hại tôi bị đánh thảm như vậy, tôi muốn các người không được dễ chịu!"
Bà ta vừa đánh vừa mắng, đánh đến khi chính mình không còn đủ sức nữa, ngồi dưới đất thở hổn hển như trâu.

"Mẹ, mẹ đã đủ hả giận chưa?"
Tiêu Thanh cười hỏi.

Ngô Tuệ Lan gật đầu một cái: "Hả giận, mẹ quá hả giận, mối thù này mẹ báo cực kỳ thoải mái" "Đúng rồi."
Đột nhiên bà ta như nghĩ đến cái gì, chợt đứng dậy nói: "An Minh, Thiên Lam, An Phong, con rể, để chứng minh mẹ trong sạch, mọi người hỏi đám trai bao đi, rốt cuộc là mẹ câu bọn họ, hay là những con mụ hèn hạ này bảo bọn họ câu mẹ.

Điểm này mọi người phải làm cho rõ ràng, để không phải cho rằng mẹ là loại phụ nữ đó, mẹ cực kỳ trong sáng."
Mục An Minh lập tức giận dữ hỏi đám trai bao kia: "Vợ tôi xảy ra chuyện gì, nói sự thật, dám nói láo một câu, tôi bảo con rể tôi đánh chết các người!"
Ngay lập tức có một cậu trai kêu khóc nói: "Mới vừa nãy chúng tôi bị Tổng giám đốc Lâm này dọa sợ, cho nên mới nói láo.

Vợ ông thật sự trong sáng, cũng không dám chọn chúng tôi, là Lâm phu nhân chọn hai chúng tôi cho bà ấy, ban đầu bà ấy rất xấu hổ, sau khi chúng tôi trêu chọc, bà ấy mới.." "Dám trêu chọc vợ tôi, tôi đánh chết hai tên súc sinh các người!"
Mục An Minh tức đến mức muốn bể phổi, nhưng không dám nổi giận với vợ, chả lẽ không dám nổi giận với hai tên trai bao này?
Lúc này ông nhặt gậy cao su lên, hung hãn đập hai tên trai bao kia.


Chờ Mục An Minh đánh mệt, Tiêu Thanh bọn họ mới đưa Ngô Tuệ Lan đến bệnh viện.

"Con rể, con gái, con trai, An Minh, ai cũng phải giữ kín chuyện này như bưng đấy có biết không? Đặc biệt là con đó con rể, tuyệt đối đừng nói với bố mẹ con, nếu không thì mẹ không còn mặt mũi nào mà gọi người khác, quá mất mặt!"
Thời điểm ra khỏi bệnh viện, Ngô Tuệ Lan nói.

"Bây giờ đã biết mất mặt rồi à? Thời điểm người ta chọn cho mẹ hai tên trai bao, sao mẹ không ngại mất mặt?" Mục Thiên Lam oán trách, có chút không tiếp nhận nổi chuyện mẹ mình ôm hai tên trai bao.

Ngô Tuệ Lan giải thích: "Ban đầu mẹ rất mắc cỡ, nhưng đó là ý tốt của hội chị em, mẹ cũng không thể không nhận đúng không? Cho nên mới để cho hai tên cậu trai kia ngồi ở bên cạnh mẹ, kết quả là hai người đó kính rượu mẹ, mẹ uống nhiều rồi, lá gan lớn lên, sau đó lập tức mất mặt" "Nhưng mà mẹ bảo đảm với các con, sau này có đánh chết mẹ, mẹ cũng không đàn đúm với đám chị em đi hộp đêm nữa" "Như vậy cũng tạm được." Mục Thiên Lam bĩu môi: "Sau này nếu như xảy ra loại chuyện này nữa, con sẽ thật sự không để ý đến mẹ nữa!" "Tuyệt đối sẽ không có lần sau!" Ngô Tuệ Lan vỗ ngực bảo đảm.

Sau đó Tiêu Thanh giảng hoà, đưa bố mẹ vợ và em vợ về chung cư Thanh Thần, còn mình và vợ thì cùng nhau về nhà họ Phương.

Tiếp đó là hai ngày thứ bảy, chủ nhật, Ngô Tuệ Lan ở nhà dưỡng thương.

Đến buổi sáng thứ hai, bà ta lại chạy đến nhà Mục Hải
Long.

"Ai ui, mợ hai, sao đang lời cổ phiếu mà còn bị cậu hai đánh thành thế này?"
Mục Hải Long kinh ngạc hỏi.

"Chú Hai con mượn một trăm lá gan cũng không dám đánh mợ Hai như thế!" Ngô Tuệ Lan nói: "Là tối thứ sáu, mợ đi hát hò với mấy chị em, có một đám người uống say, chạy tới phòng bao của bọn mợ gây chuyện đánh người, cho nên mợ hai con bị đánh thành như vậy đây.

Sau đó Tiêu Thanh tới, đánh tất cả bọn họ đến nỗi phải vào nhà xác."
Mục Hải Long bọn họ đều tin.

Đến chín rưỡi mở phiên giao dịch, Ngô Tuệ Lan mua hết toàn bộ chín trăm tỷ còn lại.

Tính đến hôm nay, tổng cộng bà ta đã ném vào thị trường chứng khoán ba ngàn một trăm năm mươi tỷ.

Lời được bốn trăm năm mươi tỷ.

Tổng tài sản đạt ba ngàn bốn trăm năm mươi tỷ.

"Mục Hải Long, mợ hai mua hết tiền rồi, tiếp theo có phải là không cần tới con nữa, mỗi ngày chờ đếm tiền là được đúng không?"
Ngô Tuệ Lan cười hỏi.

"Đúng vậy mợ hai"

Mục Hải Long cười toe toét.

Mới vừa rồi, lúc Ngô Tuệ Lan mua, anh ta đã len lén rút ra hơn một ngàn tám trăm tỷ của mình.

"Mợ hai vợ nhà trước, chờ kiếm được ba ngàn tỷ, mợ hai lập tức chuyển cho con ba trăm tỷ, con phải bảo nguồn vốn chính một chút nhé, hôm nay còn chưa có tăng đâu, bảo bọn họ nhanh kéo tăng đi nhé"
Nói xong, bà ta cực kỳ vui vẻ rời đi.

"Ha ha!"
Mục Hải Long mừng thầm.

"Cái bà ngu ngốc này, mua vào lúc cổ phiếu đạt đỉnh, khiến cổ phiếu của anh ta bội thu, kiếm được một số tiền khủng, tiếp theo phải khiến bà ta đổ máu, để bà ta mất một đống tiền!"
Nói xong, anh ta lập tức gọi cho một dãy số.

"Anh Long, có gì dặn dò?" Đối phương hỏi, Mục Hải Long đốt một điếu thuốc, rít sâu một hơi, nặng nề nhả ra hai chữ: "Đập cổ!" "Dạ! Anh Long!"
Lại nói Ngô Tuệ Lan.

Bà ta về nhà, vui vẻ nói với Mục An Minh: "An Minh à, Hải Long thật là một đứa trẻ ngoan.

Bỏ qua hiềm khích lúc trước, nó dẫn dắt em làm giàu.

Mới mua cổ phiếu được bốn ngày, em đã kiếm được bốn trăm năm mươi triệu, còn kiếm được nhiều hơn Thiên Lam nữa đó!" "Có thật không?"
Mục An Minh kích động nói.

"Không tin thì anh nhìn nè"
Ngô Tuệ Lan lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm, chỉ thấy doanh thu ngày đó lỗ hơn ba mươi sáu tỷ.

"Má ơi!"
Con người của Ngô Tuệ Lan như muốn nổ.

"Mới vừa nãy còn lời được mười mấy tỷ, sao lại lỗ nhiều tiền nhanh như vậy được!".