Chiến Thần Bất Bại

Chương 277: Thắng lợi



Vĩnh Thu ngơ ngác đứng nhìn Đường Thiên, tay chân lạnh toát, trong lòng không còn một chút chiến ý nào.

Võ kỹ vô song, đây chính là võ kỹ vô song sao?

Sắc mặt hắn đã xám như tro tàn, bàn tay đang nắm ám khí bất giác run lên nhè nhẹ. Trước đây hắn cũng đã nghe nói tới võ kỹ vô song, nhưng khi hắn được tận mắt chứng kiến võ kỹ vô song thì mới hiểu được nó còn cường đại hơn cả trong tưởng tượng của mình.

Người bị thua không chỉ có Vĩnh Thu.

Đường Thiên chọn trúng Vĩnh Thu vì hắn ở gần nhất, trong khi mục tiêu của Lăng Húc lại chính là Dư Thuận.

Trong ba người thì Dư Thuận là người có thực lực mạnh nhất, Đại Bi Lôi Âm chưởng của hắn vô cùng cương mãnh và bá đạo, ngay cả Đường Thiên cũng không dám ngạnh kháng trực tiếp, nhưng Lăng Húc lại không hề e sợ chút nào.

Lập tức xung phong, thân hình trên lưng điểu thẳng tắp như một ngọn thương, những ngón tay đen thui nhẹ nhàng miết.

Vô số ngân vũ dầy đặc nổ trung trước mắt Dư Thuận!

Mặc dù đã ra tay nhưng thân thể Lăng Húc cũng chỉ hơi chấn động, trên mặt hắn không thể dấu được vẻ hưng phấn.

Ông!

Thanh âm gào thét trầm thấp giống như một bầy ong vò vẽ cùng vỗ cánh.

Từ tiếng rít có thể nhận ra Lăng Húc đã tiến bộ rất nhiều. Lúc trước, khi hắn ra thương sẽ phát ra những thanh âm như tiếng xé vải, nhưng còn hiện tại lại phát ra những thanh âm trầm thấp vo vo khiến lòng người run sợ. Điều này chứng tỏ thương hắn xuất ra càng thêm nội liễm và ngưng tụ, tiếng xé gió đã bé đi, nhưng tần suất ra thương lại tăng lên rất nhiều, khiến thanh âm phát ra giống như tiếng kêu vo vo của một đàn ong vò vẽ vậy.

Nhưng khiến Lăng Húc cảm thấy càng kích động chính là tần xuất ra thương của hắn đã đột phá được một cột mốc rất quan trọng!

Một giây trăm thương!

Đột phá này cũng có nghĩa là Thương tiêm hải của hắn đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới.

Hàn mang nổ mạnh, giống như một cơn cuồng phong đột nhiên bạo phát, chỉ trong nháy mắt đã sản sinh ra một loại lực lượng mạnh đến dị thường.

Dư Thuận vừa mới tung chưởng ra, sắc mặt lập tức đại biến.

Lúc này tầm mắt của hắn đã bị vô số điểm ngân mang hoàn toàn che phủ, từ trong đáy lòng hắn bỗng sinh ra một cảm giác nguy hiểm đến cực độ. Hắn vốn là kẻ có kinh nghiệm thực chiến vô cùng phú, gần như chẳng cần suy nghĩ, lập tức lui về phía sau.

Phốc phốc phốc!

Mấy chục điểm hàn mang đâm thấu chưởng kình của hắn, chỉ trong nháy mắt sau đó là vô số hàn mang dầy đặc chi chít xuyên thấu chưởng kình, đâm vào vị trí mà hắn vừa đứng.

Phanh!

Vị trí mà hắn vừa đứng ầm ầm nổ tung khiến vô số cát vàng bắn đầy trời.

Lăng Húc không hề truy kích, mà đứng ở chỗ cũ, từ trên cao nhìn xuống Dư Thuận phía dưới, ngân thương trong tay hắn chậm rãi chuyển động một cách tự nhiên và thoải mái. Dường như trong gió có thanh âm mơ hồ nào đó truyền vào trong tai Lăng Húc.

Cái cảm giác khó mà giải thích được này khiến Lăng Húc nhớ tới tiếng ca cổ quái kia.

"Ngân thương xới tung tuyết, như mây không nhiễm bụi trần. Dương giác linh âm, thanh phong bất truyền. Mặt trời soi bóng ta, thương thẳng giữa không trung a. Trái tim luôn như một, hộ vệ tinh thần ta. Trước chòm Bạch Dương tọa, quần lâm toàn thiên hạ..."

Không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác muốn cất cao tiếng ca, nhưng hắn lắc đầu, đem cái suy nghĩ này vứt ra sau đầu.

Ngân sương kỵ gì gì đó, chẳng quan hệ gì đến mình.

Lão sư không nói qua với hắn thì đương nhiên hắn chẳng thèm để ý đến rồi, tuy Ngân sương kỵ có lịch sử rất huy hoàng, nhưng trong suy nghĩ của hắn, ngân thương là ngân thương của Lăng Húc, Thương Tiêm hải cũng là Thương Tiêm hải của Lăng Húc.

Lăng Húc, đi tới!

Trong lòng hắn sinh ra một cỗ hào khí, chiến ý sôi trào, hắn thôi động hỏa điểu chậm rãi tới gần Dư Thuận. Sống lưng của hắn ưỡn lên thẳng tắp, từ cột sống truyền đến cảm giác đau đớn như nhắc nhở hắn mọi lúc mọi nơi.

Áp lực đè lên Dư Thuận tăng lên gấp bội.

Trong lòng hắn đang vô cùng chấn động, mấy tên này có lai lịch gì? Vì sao tuổi hắn còn nhỏ mà đã có thực lực xuất sắc đến vậy?!

Tên thiếu niên điểu kỵ sĩ trước mắt có thân hình thẳng đứng như thương, giống như đám kỵ sĩ thời viễn cổ, nghiêm trang, cẩn thận tỉ mỉ. Trong ánh hỏa diễm hồng sắc phiêu dật, dưới đám ngân phát tung bay, anh khí bừng bừng, đôi đồng tử màu cam trên gương mặt như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Hắn giống như một ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Rõ ràng hắn chỉ chậm rãi tới gần nhưng lại làm cho Dư Thuận có cảm giác như toàn thân đang bị đốt cháy.

Dư Thuận hít sâu một hơi, hắn cũng biết mình đang ở trong tình huống cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ sẩy thì đêm này sẽ trở thành ngày chết của mình. Dưới sự uy hiếp của cái chết, Dư Thuận vứt bỏ toàn bộ tạp niệm, vứt bỏ cả những thanh âm thảm thiết thỉnh thoảng vẫn vang bên tai.

Thế giới của Dư Thuận yên tĩnh trở lại, hắn ngước mặt lên thấy Lăng Húc đi đến cách hắn chừng bẩy trượng thì dừng lại.

Trong lòng hắn không buồn không vui.

Hai bên giằng co chừng ba giây.

Trong làn hỏa diễm, Lăng Húc đang ở trên lưng Hỏa Liệt điểu hoành thương đứng dậy, cặp đồng tử màu vỏ quýt như đang bốc cháy, ngân phát không gió tự bay, trầm giọng nói: "Một chiêu phân thắng bại!"

Trong mắt Dư Thuận lộ lên vẻ thưởng thức, toàn thân dâng trào chiến ý, khóe miệng nở nụ cười mỉm: "Một chiêu phân thắng bại!"

Hai người nhìn nhau rồi đồng thời phát động!

Bước chân của Hỏa Liệt điểu không theo một quy luật nào, sau vài bước ngắn ngủi, tốc độ của Hỏa Liệt điểu đã tăng lên đến mức kinh người. Khi còn cách Dư Thuận tầm ba trượng thì đột nhiên điểu trảo dậm xuống cát vàng phía dưới, lực lượng cực lớn bùng phát làm thân hình nó bay lên cao.

Giống như một ngọn nộ diễm bốc thẳng lên bầu trời chỉ còn lại một vết mờ.

Dư Thuận dường như không hề nhìn thấy diễn biến trước mắt, thần sắc hắn vẫn nghiêm trang, song chưởng ôm hờ trước ngực, như đang thu ngân cầu. Chỉ thấy vô số lôi mang tập trung về song chưởng của hắn với tốc độ kinh người, chẳng mấy chốc đã hình thành lên một lôi cầu sáng rực rỡ, tản ra khí tức kinh khủng tuyệt luân.

Sát chiêu của Đại Bi Lôi Âm chưởng, Đại Bi Lôi!

Lúc này Lăng Húc trên không trung cũng đã bay tới điểm cao nhất, sau đó bắt đầu rơi, giống như một ngôi sao băng rơi xuống kéo theo sau một vệt lửa dài.

Ông!

Xung quanh ngôi sao băng này xuất hiện vô số điểm hàn mang trông giống như vô số ngôi sao.

Đại Bi Lôi mang theo khí tức hủy diệt khủng khiếp, nhưng Lăng Húc không những không hề cảm thấy sợ hãi mà còn trở lên điên cuồng hơn, chiến ý bốc lên càng mạnh. Thiếu niên đứng thẳng trên lưng hỏa điểu, toàn thân giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt bất chấp tất cả, hắn đưa ngân thương trong tay lên.

Vô số ngôi sao xung quanh lập tức hóa thành những tia sáng dầy đặc chi chít chìm vào ngân thương trong tay hắn.

Chỉ trong nháy mắt, ngân thương lập tức phát ra ánh sáng chói lòa khiến người ta không mở mắt ra được. Thân thương nóng rực như bị thiêu đỏ, nhưng Lăng Húc dường như không hề cảm thấy, cột sống vẫn truyền đến cảm giác đau nhức kinh người, nhưng dường như Lăng Húc đã không còn cảm giác. Khuôn mặt trong hỏa diễm khẽ ngước lên, bên trên hiện lên vẻ điên cuồng!

Lão sư, đây chính là Thương Tiêm hải của tiểu Húc!

Lão sư, đây chính là bản tâm chính nghĩa của tiểu Húc!

Lão sư, đây là chính nghĩa của tiểu Húc!

Lão sư, đây là bản tâm của tiểu Húc!

Dường như trong lòng có tiếng nỉ non, thiếu niên sôi động như lửa và điên cuồng đến cố chấp đã thể hiện ra mặt hung hãn chưa từng có từ trước đến nay!

Chùm sáng bạc sáng rực gần như đã ngưng thực chìm vào trong Đại Bi Lôi.

Oanh!

Một luồng sáng chói lòa, giống như ánh mặt trời đột nhiên lóe lên khiến màn đêm lập tức bị xua tan trong giây lát. Chiến trường biến thành một mảng hỗn loạn, tất cả mọi người đều bị vụ nổ kinh người kia làm khiếp sợ, bất giác dừng tay lại.

Từ trong ngân quang có một bóng người bị văng ra, trên người phun ra một vòi máu tươi.

"Lão Dư!"

Thủy Thừa kêu lên thất thanh, cố ngạnh kháng một phát trọng đao của Đường Nhất, dù trên miệng phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng nhờ vậy tốc độ lại nhanh thêm một phần, nhanh chóng tiếp lấy Dư Thuận đã hôn mê bất tỉnh. Khi người hắn còn chưa rơi xuống đất vẫn còn ở trên không trung thì cơ thể bỗng nhiên gập lại hết sức quỷ dị, sau đó điên cuồng chạy đi.

Toàn bộ cánh tay phải của Dư Thuận đã biến mất, vô số máu tươi chảy ra từ vết thương vô cùng đáng sợ chảy dọc trên quãng đường hai người chạy trốn.

Đám võ giả còn lại vô cùng hoảng sợ, hai vị đại nhân đã đào tẩu, chỉ trong nháy mắt sĩ khí đã rơi xuống tận cùng. Lúc này đám võ giả tinh nhuệ chỉ còn không tới bốn mươi người, ánh mắt bọn họ bất giác rơi lên người Vĩnh Thu.

Lúc này sắc mặt Vĩnh Thu cũng đã bình tĩnh lại mấy phần, hắn giơ hai tay lên, lộ ra vẻ cười khổ: "Chúng ta đầu hàng."

Không biết vì sao, trên mặt đám võ giả còn lại bỗng hiện lên vẻ thả lỏng hẳn, bọn họ lặng lẽ bỏ binh khí trong tay xuống. Không ai dám nghi ngờ rằng, nếu như bọn họ dám phản kháng, thì chắc chắn đối phương sẽ diệt sát họ không chút do dự.

Khi đám người Đường Thiên áp giải một đội ngũ thật dài xuất hiện trước Hỏa Lang bộ lạc thì toàn bộ Hỏa Lang bộ lạc đều bị oanh động. Tất cả thành viên của Hỏa Lang bộ lạc đều xuất động, bọn họ nhìn cái đội ngũ kéo dài kia với con mắt không thể tin nổi.

"Trời ạ! Đó chính là... Vĩnh Thu đại nhân!"

"Nghe thấy không, Dư Thuận đại nhân và Thủy Thừa đại nhân cũng phải đào tẩu, khi đi cũng bị thương không nhẹ!"

"Phách Võ hết rồi!"

"Nhóm người Đường đại nhân đúng là chiến thần mà!"

Vô số tiếng nghị luận đầy hưng phấn và khiếp sợ vang lên bên tai, tất cả mọi người đều chui ra từ mọi ngóc ngác nghênh đón. Hỏa Mã Nhĩ trên lưng ngựa bất giác ưỡn thẳng sống lưng, trên mặt nàng hiện lên vẻ tự hào. Được tự mình trải qua trận đánh truyền kỳ như vậy khiến nàng càng thêm khắc sâu.

Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng may mắn, gặp được đám người Đường Thiên, có lẽ chính là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời nàng.

Không chỉ có dân chúng của bộ lạc Hỏa Lang cảm thấy khiếp sợ, mà đám cả đám thám tử của các bộ lạc khác đang âm thầm theo dõi cũng gần như không thể được vào mắt của mình nữa, thậm chí bọn họ còn quên cả việc dấu đi thân thể của mình.

Lần trước bộ lạc Hỏa Lang đánh bại Tân Lập đã khiến cho tất cả các bộ lạc sa mạc cảm thấy rất rung động rồi. Bọn họ không biết trình độ của đám người Đường Thiên sâu cạn ra sao, cho lên tất cả đều chọn thái độ yên lặng xem kỳ biến, chỉ phái thám tử ra ngoài theo dõi thế cục biến đổi ra sao.

Xung quanh bộ lạc Hỏa Lang có không biết bao nhiêu ánh mắt đang âm theo dõi.

Tràng chiến đấu truyền kỳ này giống như một cơn gió, trời còn chưa sáng, đã được truyền bá khắp các ngóc ngách trong sa mạc.

Toàn bộ sa mạc đều oanh động!

Tuy Tân Lập cũng mạnh, nhưng chỉ có thể xưng vương xung bá trên sa mạc, vây cánh vẫn chẳng có bao nhiêu. Còn Phách Võ chính là một trong tam đại thế lực đứng đầu Sài Lang tọa, tính trong toàn bộ Sài Lang tọa, Phách Võ hoàn toàn xứng đáng là một cự đầu. Dư Thuận, Thủy Thừa, Vĩnh Thu, chính là ba dũng tướng dưới trướng Ổ Thiết Vũ. Trong đám bọn họ chỉ cần tùy ý đi ra một người cũng có thực lực quét ngang toàn bộ sa mạc.

Vậy mà, ba vị hãn tướng của Phách Võ lại một hàng hai trọng thương.