Chiến Thần Ở Rể

Chương 322: 322





“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”, Trịnh Dương tức giận hỏi.


Là một người bố, ông ta rất rõ con gái mình là người như thế nào.


Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn nên Trịnh Mỹ Linh mới phải quỳ xuống cầu xin giúp đỡ như thế này.


Trịnh Mỹ Linh không dám giấu giếm, vội vàng nói hết toàn bộ âm mưu giết Tần Đại Dũng và Dương Thanh cho Trịnh Dương nghe.


"Bốp!"

Trịnh Mỹ Linh vừa nói xong, Trịnh Dương liền tát cô ta một bạt tai, giận dữ gầm lớn: "Đứa con gái ngỗ nghịch này, mày thật to gan, dám thuê hung thủ giết người! Mày muốn cả nhà họ Trịnh phải xuống mồ cùng mày đấy à!"

Đây là lần đầu tiên Trịnh Dương đánh Trịnh Mỹ Linh, nhưng lúc này Trịnh Mỹ Linh còn tâm trí nào so đo mấy chuyện này chứ, cô ta quỳ dưới chân Trịnh Dương khóc lóc: "Bố, con cũng là vì muốn tốt cho nhà họ Trịnh mà! Nếu không phải tại anh ta thì nhà họ Trịnh chúng ta đâu có gặp nhiều rắc rối như vậy".


"Nếu bố không giúp con, đến khi Châu Ngọc Thúy bị bại lộ, với sự ác độc của bà ta, nhất định bà ta sẽ khai ra con.
Dương Thanh chắc chắn sẽ không tha cho con đâu bố ơi, bố mau nghĩ cách gì đi bố!"

Trịnh Mỹ Linh thực sự sợ rồi, cô ta khóc như mưa.


Tuy Trịnh Dương rất tức giận nhưng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Nói lớn ra thì đây là mưu sát, một khi sự việc bại lộ, cho dù Châu Ngọc Thúy có là thủ phạm chính nhưng Trịnh Mỹ Linh cũng không tránh khỏi có liên quan.


Trong đám cưới lần trước ở nhà họ Châu, ông ta đã tận mắt chứng kiến được bản lĩnh của Dương Thanh rồi.


Trịnh Dương có bán toàn bộ gia sản nhà họ Trịnh cũng không thể cứu được Trịnh Mỹ Linh.


"Bố, con là đứa con gái duy nhất của bố.
Nếu con chết rồi thì bố sẽ ra sao đây?"

"Bố, xin bố hãy giúp con, con thực sự đã biết mình sai rồi, con sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa!"

Trịnh Mỹ linh vẫn đang khổ sở van xin,Trịnh Dương đang rối rắm đột nhiên quát lên một tiếng: "Câm miệng!"

Trịnh Mỹ Linh nhận ra được rằng Trịnh Dương không từ chối, mà hình như là đang suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.



Hồi lâu, Trịnh Dương đột nhiên nói: "Bây giờ chỉ có một cách duy nhất để giải quyết chuyện này thôi, đó là Tần Đại Dũng phải chết!"

"Đúng vậy, chỉ cần Tần Đại Dũng chết thì sẽ không một ai biết được sự thật.
Cho dù Dương Thanh nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ thì anh ta cũng không thể làm gì được".


Trịnh Mỹ Linh vội nói.


“Nhưng giết Tần Đại Dũng nào có dễ dàng gì?”, Trịnh Dương cảm thấy khó khăn.


Vừa rồi ông ta nghe Trịnh Mỹ Linh nói bây giờ Dương Thanh đang túc trực bên cạnh Tần Đại Dũng 24/24, Châu Ngọc Thúy không có cách nào lại gần Tần Đại Dũng, nên âm mưu mới bất thành.


“Nếu nghĩ cách dụ Dương Thanh rời đi thì Châu Ngọc Thúy sẽ có cơ hội ra tay rồi”, Trịnh Mỹ Linh nói.


Trịnh Dương không nói gì, vẻ mặt trầm tư, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Bây giờ đừng trông chờ gì ở người đàn bà ngu xuẩn đó nữa! Chúng ta chỉ có thể tự mình ra tay thôi".


"Bố, đừng nói là bố bảo con đi giết Tần Đại Dũng đấy nhé? Dương Thanh đã biết chuyện con đến tìm Châu Ngọc Thúy vào hôm Tần Đại Dũng gặp nạn rồi.
Nếu bây giờ con đến Giang Hải, chắc chắn Dương Thanh sẽ giết con mất!"

Trịnh Mỹ Linh hốt hoảng, kích động nói.


Trịnh Dương lắc đầu nói: "Từ hôm nay trở đi, con ở im trong nhà cho bố, không được đi đâu cả".


“Vậy bên phía Tần Đại Dũng phải làm sao hả bố?”, đây là điều mà Trịnh Mỹ Linh quan tâm nhất.


“Bố sẽ cho người xử Tần Đại Dũng!”, một tia lạnh lẽo xẹt qua mắt Trịnh Dương.


Nghe vậy, cả người Trịnh Mỹ Linh run rẩy, nhưng cô ta rất vui mừng khi nghĩ đến việc Tần Đại Dũng sắp chết.


"Bố, con cảm ơn bố!",

cô ta kích động nói.


“Đây là lần cuối cùngbố giúp con, nếu lần sau con còn qua lại lại ả đàn bà ngu dốt kia nữa thì đừng trách bố không nghĩ tới tình cha con!”, Trịnh Dương nghiêm nghị cảnh cáo.



"Bố yên tâm, con tuyệt đối sẽ không bao giờ liên lạc với người đàn bà ngu ngốc đó nữa đâu!"

Trịnh Mỹ Linh vội vàng hứa.


Trịnh Dương gật đầu, đi tới bên cửa sổ gọi một cuộc điện thoại: "Ông Hồng, tôi muốn nhờ ông giết một người!"

Cuối cùng, Trịnh Dương phải chi năm triệu tệ cho vụ này.


"Đây là lần cuối cùng!"

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Dương lạnh lùng nói.


“Bố, con biết rồi, bố yên tâm, con sẽ không bao giờ gây thêm rắc rối cho bố nữa đâu”, Trịnh Mỹ Linh nói.


Dương Thanh, người vẫn luôn túc trực trong phòng bệnh của Tần Đại Dũng không hề biết rằng Trịnh Dương dám thuê người giết Tần Đại Dũng.


Nhưng ngay cả khi anh biết, cũng chẳng sao cả.


Chỉ cần Tần Đại Dũng chưa tỉnh lại, anh sẽ không rời khỏi bệnh viện.


"Chồng à, anh không cần ở lại bệnh viện cùng em đâu, anh đến công ty giúp Y Y đi! Gần đây con bé bận quá, ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm, tan ca còn phải đến bệnh viện thăm bố nữa".


Tần Thanh Tâm đau lòng khi nhìn thấy hai mắt đầy tơ máu của Dương Thanh.


Bảo Dương Thanh đi giúp Tần Y chỉ là cái cớ để anh có thể nghỉ ngơi.


Trong khoảng thời gian này, Châu Ngọc Thúy cũng ở lại bệnh viện, một mình bà ta chiếm một chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân, Tần Thanh Tâm ngủ một giường.


Còn Dương Thanh, anh chỉ có thể dựa vào chiếc sofa còn lại mà ngủ thôi.



Tần Thanh Tâm nhìn thấy vậy, xót lắm.


Châu Ngọc Thúy nghe thấy vậy, mắt sáng lên, vội vàng nói: "Có tôi và con bé Tâm ở đây trông là được rồi.
Cậu là đàn ông con trai, ở đây cả ngày chỉ tổ lãng phí thời gian.
Đi làm thì không đi, chỉ muốn con gái tôi kiếm tiền về nuôi cậu à? Mà cũng đúng thế thật..."

Mấy ngày nay, Châu Ngọc Thúy thường chủ động nói chuyện với Tần Thanh Tâm, nhưng Tần Thanh Tâm không thèm đoái hoài.


Đây là lần đầu tiên bà ta nói chuyện với Dương Thanh.


Dương Thanh híp mắt nhìn Châu Ngọc Thúy.
Bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, Châu Ngọc Thúy bối rối đến mức chưa kịp nói xong đã ngậm miệng lại.


"Ừ, vậy anh về trước nhé.
Chuyện bên này giao cho em vậy, tối mai anh lại đến", Dương Thanh nói.


Châu Ngọc Thúy nghe Dương thanh nói vậy mừng như điên.


Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng bà ta cũng tìm được cơ hội ra tay rồi.


Tuy nhiên, bà ta không để ý thấy khóe miệng Dương Thanh nhếch lên đầy giễu cợt.


“Được rồi, đã hơn tám giờ tối rồi, anh mau về nhà đi, nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt, ngày mai còn phải đến công ty giúp Y Y nữa”, Tần Thanh Tâm giục.


Dương Thanh gật đầu, xoay người rời đi.


Ngay khi anh vừa rời đi, Châu Ngọc Thúy đứng dậy nói: "Thanh Tâm, mẹ ra ngoài mua ít trái cây một lát rồi về".


Tần Thanh Tâm không thèm quan tâm, cô chỉ nhìn Tần Đại Dũng.


Dương Thanh đang đi ra khỏi bệnh viện, anh đã sớm phát hiện có người đi theo sau lưng, khóe miệng cong lên, giả vờ như không biết, tiếp tục đi thẳng.


Châu Ngọc Thúy nghĩ rằng mình ngụy trang rất tốt, nhưng không ngờ rằng Dương Thanh đã biết từ lâu.


Đường đường là Tướng quân biên giới phía Bắc, năng lực trinh sát sao có thể kém được chứ?

Châu Ngọc Thúy tận mắt nhìn Dương Thanh rời khỏi bệnh viện mới thở phào nhẹ nhõm, hung dữ nói: "Cuối cùng mình cũng đợi được cơ hội này rồi!"


Bên kia, ngay sau khi Dương Thanh rời khỏi bệnh viện không lâu, anh lại quay xe đi về hướng bệnh viện.


Sở dĩ anh rời đi là để Tần Thanh Tâm yên tâm, đồng thời cũng để cho Châu Ngọc Thúy có cơ hội ra tay.


Mặc dù Tần Đại Dũng sắp tỉnh lại, nhưng anh cũng không chắc là ông ấy có biết Châu Ngọc Thúy cho người ám sát mình hay không.


Chỉ khi Châu Ngọc Thúy tự mình lòi đuôi cáo mới là kết quả tốt nhất.


Nay Tần Thanh Tâm cũng nghi ngờ Châu Ngọc Thúy, chỉ cần bà ta ra tay, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.


Mặc dù Tần Thanh Tâm sẽ rất buồn, nhưng cô đã nghi ngờ Châu Ngọc Thúy từ lâu, nên chắc cô sẽ có thể sớm vượt qua được giai đoạn đau buồn này.


Trong phòng bệnh, ngoài Tần Đại Dũng ra thì chỉ có Tần Thanh Tâm và Châu Ngọc Thúy mà thôi.
Hai người giống như hai người xa lạ vậy, không ai nói với ai câu nào.


Đợi đến một giờ sáng, nhân lúc Tần Thanh tâm đi vào nhà vệ sinh, Châu Ngọc Thúy nhanh chóng đứng dậy, mở một túi giấy nhỏ, đổ toàn bộ bột trắng bên trong vào cốc nước của Tần Thanh Tâm.


Đây là thuốc ngủ bà ta đã chuẩn bị từ rất lâu.
Sau mấy ngày quan sát, bà ta phát hiện mỗi lần đi vệ sinh xong, Tần Thanh Tâm đều uống một cốc nước.


Quả nhiên, sau khi Tần Thanh Tâm bước ra, cô liền cầm cốc nước trên bàn lên, uống hết nửa cốc.


Không bao lâu, Tần Thanh Tâm thấy mí mắt mình nặng triễu, cô liếc mắt nhìn thời gian, đã một giờ rưỡi sáng rồi.


Cô lại liếc nhìn Châu Ngọc Thúy đang nằm trên giường bên cạnh, có vẻ như bà ta đã ngủ say, bây giờ cô mới yên tâm đi ngủ.


Tuy nhiên, cô vừa mới nằm lên gối, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Dưới tác dụng của thuốc ngủ, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.


"Tần Đại Dũng, ông đừng trách tôi độc ác, nếu có trách thì hãy trách mình, ai bảo ông bắt tôi dọn ra ngoài sống khổ cực cùng ông làm gì!"

Châu Ngọc Thúy rón rén đến bên giường bệnh của Tần Đại Dũng với vẻ mặt độc ác: "Ông chết rồi thì trên đời này sẽ không còn ai biết Tần Thanh Tâm không phải là con gái ruột của tôi nữa!"

- ---------------------------


.


— QUẢNG CÁO —