Chiến Thần Phục Thù

Chương 209



Lục Tử Ca cảm thấy khó xử, không biết phải làm sao.

Cầm tiền của người ta thì phải nói giúp cho người ta.

Đúng vào lúc này, Hồ Tịnh đột nhiên bước đến: “Anh ta cũng là bạn của tôi. Cậu chủ Thanh, anh hăm doạ người khác như vậy không hay lắm nhỉ?”

Hồ Tịnh không có ấn tượng quá tốt về Lăng Khôi, thế nhưng cũng không muốn nhìn thấy Lục Tử Ca bị người ta trách mắng, nên đành đứng ra kéo lấy tay của Lục Tử Ca.

Nhà họ Hồ cũng là thành viên trong đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải.

Cậu chủ Thanh liếc nhìn Hồ Tịnh, bị vẻ ngoài xinh đẹp của Hồ Tịnh làm cho chấn động, mãi một lúc sau mới hoàn hồn trở lại: “Hắn không có giấy mời mà lại đến nơi này ăn uống, anh Minh chỉ bảo hắn trả tiền rượu mà thôi. Sao mà lại thành hăm doạ người rồi chứ?”

“Để tôi trả, thế được chưa?”, Hồ Tịnh lấy thẻ ngân hàng ra, quẹt thẻ ngay trước mắt mọi người, sau đó kéo Lăng Khôi và Lục Tử Ca định rời đi.

“Đợi đã”, lúc này, Tô Thần chợt lên tiếng: “Cô Hồ trả tiền rượu thay cho tên ở rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi, hành động này đúng là trượng nghĩa. Thế nhưng dù gì cậu ta cũng không có giấy mời, nên bị đuổi khỏi đây mới đúng. Một nơi như này không phải ai cũng có thể vào được”.

Hồ Tịnh quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Thần: “Tô Thần, anh Minh còn chưa nói gì, sao anh lại lắm mồm như thế?”

Tô Thần trốn ra sau lưng Tề Minh, thấp giọng nói: “Anh Minh, cả Lục Tử Ca và Hồ Tịnh đều đồng thời ra mặt nói giúp cho loại rác rưởi này, xem ra là có gian tình. Đây là buổi triển lãm tôn vinh nghệ thuật chứ không phải nơi để trao đổi tình ý. Loại hành vi này quá mức bỉ ổi, nhất định phải đuổi ra ngoài”.

Tô Thần rất thông minh.

Nhắm đúng vào điểm quan trọng.

Tô Thần đương nhiên biết bản thân nhiều chuyện, bị người ta chán ghét. Tề Minh cũng sẽ không thích. Thế nhưng Tô Thần biết Tề Minh là cậu ấm hàng đầu, có ý đồ với hai người Hồ Tịnh và Lục Tử Ca. Lúc này nhìn thấy cả hai người phụ nữ đều ra mặt giúp đỡ cho một tên rác rưởi, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.

Lúc này hắn nói như vậy chính là đâm trúng vào đáy lòng của Tề Minh.

Tề Minh nói: “Tô Thần nói đúng, không có giấy mời chứng tỏ không có tư cách để đến một nơi như này, bắt buộc phải đuổi ra ngoài. Hôm nay là buổi triển lãm nhà họ Tề tôi tổ chức cho đại sư Hầu Phong, nếu như con chó con mèo đều có thể lẻn vào ăn không uống không thì còn ra thể thống gì nữa?”

Dưới mắt nhìn của Tô Thần, Lăng Khôi chỉ là một tên rác rưởi biết chút thủ đoạn thả thính gái đẹp mà thôi. Đuổi Lăng Khôi đi là chuyện mà Tề Minh chỉ cần nói một câu là xong.

Quyền thế cao hay thấp quyết định bởi một câu nói.

Nghe Tề Minh nói vậy, quản lý đội bảo vệ dẫn theo mấy tên bảo vệ định xông tới ra tay với Lăng Khôi.

Điều này khiến cho Hồ Tịnh và Lục Tử Ca vô cùng khó xử.

Cách biệt giữa nhà họ Tề và nhà họ Hồ của Hồ Tịnh không hề nhỏ, người ta còn là bên tổ chức triển lãm lần này, Hồ Tịnh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nhỏ giọng nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, hay là để tôi đưa anh ra ngoài nhé”.

Lục Tử Ca đứng bên cạnh không nói gì, giữ lấy tay Hồ Tịnh, ý bảo cô ta đừng nói nữa.

Lục Tử Ca biết Lăng Khôi chính là anh Lăng.

Hồ Tịnh nói: “Chị Ca, không phải em không muốn giúp chị mà là em không giúp nổi. Địa vị của nhà họ Tề ở Trung Hải rất cao, bọn họ cũng là người đứng ra tổ chức buổi triển lãm lần này”.

Lục Tử Ca lắc đầu: “Anh ấy không cần em phải giúp”.

Hồ Tịnh hoài nghi.

“Dừng tay, cậu ấy là do tôi mời đến”, lúc này, Lý Lưu Tô bước đến khoác lên cánh tay Lăng Khôi, nhìn Tề Minh rồi nói: “Tề Minh, nhà họ Tề của anh mặc dù là bên đứng ra tổ chức, nhưng nhà họ Lý tôi là bên đảm nhận, tôi vẫn có quyền mời người đến có phải không?”

Cảnh tượng này khiến cho vô số người đứng xung quanh đều ngạc nhiên tột độ.

Đây đã là cô gái xinh đẹp thứ ba đứng ra nói giúp cho Lăng Khôi rồi.

Cậu thanh niên ăn mặc nhếch nhác này có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao?

Tô Thần nhìn thấy cảnh tượng này thì càng thêm kích động.

Thủ đoạn tán gái của tên này ghê gớm vậy cơ à?

Trong ánh mắt của Tề Minh cũng lộ ra vẻ không vui, có điều cũng không tiện nói thêm gì nữa: “Hoá ra là do cô mời đến, nhà họ Lý của cô đương nhiên có quyền mời khách, chỉ là sau này mắt mũi nên lau cho sạch, đừng có mà loại người nào cũng dẫn tới đây, làm mất hết giá trị buổi triển lãm”.

Nói xong, Tề Minh lạnh lùng hừ một tiếng, rồi quay người rời đi.

Cậu chủ Thanh đi bên cạnh, nói: “Anh Minh, chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao?”

Tề Minh nói: “Nhà họ Lý đảm nhiệm hoạt động lần này, tất cả sự bố trí ở đây đều là do nhà họ Lý hoàn thành. Bọn họ quả thực có thể mời khách tới tham gia, tôi cũng không tiện nhiều lời”.

Cậu chủ Thanh khẽ nói: “Chỉ cần anh Minh đồng ý thì cứ thẳng tay đánh gãy chân hắn là được rồi, cũng chẳng có ai dám nói gì hết”.

Tề Minh lắc đầu: “Buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, vẫn nên xem trọng chuyện lớn. Lần này cứ bỏ qua cho anh ta đi”.

Tô Thần rất thất vọng, vốn còn nghĩ rằng lần này có thể dạy dỗ cho Lăng Khôi một trận ra trò. Thật đáng tiếc.

Đúng vào lúc này.

“Tôi đã cho phép anh đi chưa thế?”

Một giọng nói lạnh băng chợt vang lên.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Người lên tiếng chính là Lăng Khôi.

Người Lăng Khôi nói đương nhiên là Tề Minh vừa mới quay người bước đi.

Tề Minh hiếu kỳ quay người lại, nhìn Lăng Khôi bằng vẻ mặt thích thú: “Ồ? Anh vẫn còn điều gì muốn nói à?”

“Tề Minh, con trai của Tề Hành đúng không?”, Lăng Khôi chậm rãi đi đến bên cạnh bàn tròn, lấy một chiếc hộp đóng gói chai rượu Lafite chính hãng rồi mở ra từng chút một.

Tề Minh ngạo mạn nói: “Không sai, tôi chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Tề, bố tôi là phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải đương nhiệm”.

“Mặc dù vẻ ngoài của anh cũng không tồi, nhưng tôi lại không thích thái độ nói chuyện của anh chút nào”, Lăng Khôi mở lớp đóng gói ra từng chút một, lấy chai rượu ra, sau đó cầm chặt lấy cổ chai, bước từng bước về phía Tề Minh.

“Con người ấy mà, đáng quý ở chỗ tự biết mình là ai”, nói xong, chai rượu trong tay Lăng Khôi đập mạnh lên đỉnh đầu Tề Minh.

“Choang!”

Chai rượu vỡ vụn, rượu trong bình bắn ra tứ tung.

Da hắn bị cào rách, máu tươi không ngừng chảy ra.

Tề Minh cao lớn tráng kiện bị đập mạnh đến mức ngồi bệt mông xuống đất.

Tề Minh bị đánh choáng váng, đầu óc quay cuồng, vài giây sau mới hoàn hồn trở lại, đột nhiên gào mồm lên: “Một thằng ở rể vô dụng bị nhà họ Tô đuổi cổ như mày mà cũng dám đánh tao sao? Bảo vệ đâu, giết chết hắn cho tôi!”

Quản lý đội bảo vệ dẫn theo bốn tên bảo vệ vạm vỡ bày ra tư thế chuẩn bị lao về phía Lăng Khôi.

Lăng Khôi đứng nguyên tại chỗ, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tôi đánh anh là dạy cho anh một bài học, để anh nói chuyện cho cẩn thận, thận trọng mà làm người. Nếu như anh dám cho mấy người này ra tay với tôi thì nhà họ Tề của anh chắc là đều chán sống hết rồi nhỉ?”
— QUẢNG CÁO —