Không ai hô giá theo Vương Tấn Lợi, cuối cùng gốc nhân sâm hoang dã trăm năm bị anh ta dùng giá 35 tỷ mua tới tay. Tuy là nó có chút đắt nhưng sắc mặt anh ta không hề đổi, phong cách cậu ấm nhà giàu hào phóng thể hiện ra hết.
Ánh mắt Vương Tấn Lợi đảo qua chỗ Đường Tuấn ngồi, trong mắt lộ vẻ khinh thường, coi rẻ. Một màn ở ngoài sơn trang Yến Anh Thơ kia đương nhiên không thể dấu giếm khỏi tai mắt của anh ta. Anh ta biết dường như cái gã ăn mặc như kẻ nghèo kiết hủ lậu này có mối quan hệ không bình thường với Lý Ngọc Mai. Cho nên mới cố ý hô một giá cao hơn nhiều, nếu không thì gốc nhân sâm hoang dã trăm năm này anh ta còn không để vào mắt đâu.
“Hừ! Một thằng nghèo chả ra gì mà cũng dám tranh đoạt phụ nữ với ta, đúng là không biết phải gọi là gì.” Vương Tấn Lợi vốn nghĩ Đường Tuấn sẽ cậy mạnh hô giá thêm vài lần nữa, không nghĩ tới đối phương lại từ bỏ nhanh như vậy. Nhưng làm như thế ngược lại làm cho Vương Tấn Lợi lại càng khinh thường hơn. Một thằng nhóc đến dũng khí đối đầu cũng không có, thế thì còn không xứng làm kẻ đối địch với ta!
Sau đó, đại hội đấu giá tiếp tục tiến hành, có mấy món dược liệu lục tục được đấu giá xong. Trong đó có linh chi, tuyết liên, xạ hương,... Toàn là những vị thuốc vô cùng quý hiếm. Chẳng qua phần lớn những vị thuốc này đều bị Lâm Anh Tài và Vương Tấn Lợi đoạt đi hết, hai tay Ninh Đình Trung trống trơn.
“Phía sau sẽ đấu giá một vài thứ khá là kỳ lạ, ngay cả thầy kiểm định thuốc của Yến Anh Thơ chúng tôi cũng không biết được nó là vật gì?” Trên mặt MC mang theo nụ cười, giới thiệu.
Tiếng nói vừa mới dứt thì lại có một cô gái mặc sườn xám, dáng người thướt tha yểu điệu dùng xe đẩy một “cục đá” ra trước sân khấu. “Cục đá” còn to hơn đầu của một thanh niên trưởng thành vài phần, chỉ là bên ngoài có chút đen xì, có vài ổ gà nhỏ lổn nhổn.
“Đây là thứ gì vậy? Sao nhìn cứ có cảm giác giống như cục đá, rồi lại giống như đống bùn ấy.”
“Đúng thế. Tập đoàn Nam Nhật các người làm trò quỷ gì vậy này. Chẳng lẽ đã bán mà bán không nổi rồi đưa ra đây lừa người à.”
Một đợt ầm ĩ truyền ra từ trong đám người. Mấy người này tới lâu thế rồi mà vẫn chưa mua được gì, trong lòng đã sớm khó chịu. Bây giờ nhìn thấy ban tổ chức lại lấy ra một “cục đá” thế này, đương nhiên là không nén được nửa giận rồi.
“Hứa đại sư, cục đá này là thứ gì thế? Nhìn có vẻ không giống dược liệu à.” Lâm Anh Tài vô cùng cung kính học hỏi với Hứa Tường Anh.
Hứa Tường Anh mở to mắt nhìn thoáng qua, sau đó thản nhiên nói: “Vật thường thôi, không đáng giá nhắc đến.”
Lập tức Lâm Anh Tài không có hứng thú hô giá nữa. Mục tiêu của gã ta trong lần đại hội đấu giá này là mấy món dược liệu áp chót kia cơ. Không cần phải lãng phí tiền vào những thứ vô dụng này.”
“Cậu chủ Lâm, anh có nhìn ra thứ đó là gì không?” Lý Ngọc Mai cũng rất có hứng thú nhìn nhìn “cục đá” trên xe kia.”
Vương Tấn Lợi nhìn liếc qua hai lần, sau đó khẽ lắc lắc đầu, nói: “Nhìn bề ngoài thì có lẽ là một thứ dược liệu y học cổ truyền pha trộn nào đó, không có giá trị gì.”
Lý Ngọc Mai gật đầu, không hề có bất kỳ nghi ngờ gì về phán đoán của Vương Tấn Lợi.
“Giá khỏi điểm của dược liệu này là 3 tỷ 500 triệu, mỗi lần hô giá không được ít hơn 350 triệu.” MC căng da đầu ra nói. Ngay cả anh ta cũng cảm thấy cục đá này bán với giá 3 tỷ rưỡi cũng có hơi quá rồi.