Chiến Thần Thánh Y

Chương 62: Cậu Thật Đúng Là Lạc Quan



Trước Tiếp

Nhìn thấy sự việc đã định, trên mặt Đường Tuấn mới lộ ra ý cười thoải mái, anh sợ vừa rồi sẽ có người nhận ra thứ này, đến lúc đó e là sẽ không đến lượt anh nữa. Chỉ đáng tiếc, ngoài anh ra, không còn ai nhận ra giá trị của tảng đá đó nữa.

“Tôi nói cậu Đường này, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì thế hả, cho dù có tiền thì cũng không thể hoang phí như vậy, không phải cậu muốn dùng ba tỷ năm trăm triệu mua nụ cười của cô Lý đấy chứ, cái này không đáng đâu.” Ninh Đình Trung tức giận nói.

Vẻ mặt Đường Tuấn mang theo ý cười bí ẩn, nói: “Anh cứ chờ xem là được.”

Ninh Đình Trung lắc đầu, thở dài trong lòng. Nghĩ thầm đợi lát nữa phải khuyên người anh em Đường Tuấn này, chân trời nơi nào chẳng có cây cỏ, làm gì cứ phải thắt cổ ở một cây chứ. Ba tỷ năm trăm triệu này xem như là dùng để mua một bài học kinh nghiệm đi.

Buổi đấu giá tiếp tục được tiến hành, không thể không nói buổi đấu giá lần này thực sự rất phấn khích. Dược liệu cuối cùng rõ ràng là hai gốc cây Hà Thủ Ô mọc cạnh nhau, cuối cùng bị Vương Tấn Lợi dùng giá hai trăm tám mươi tỷ chụp được. Bộ dạng nhìn không thèm chớp mắt này khiến người khác thổn thức không thôi, đây mới chính là đỉnh cao, hai trăm tám mươi tỷ với anh ta mà nói giống như một trò đùa.



Buổi đấu giá kết thúc nhưng phần lớn mọi người vẫn không rời đi, bởi vì còn chờ lát nữa tập đoàn Nam Nhật tổ chức tiệc rượu. Trên tiệc rượu, Diệp Nam Nhật sẽ tuyên bố tin tức về hai loại thuốc mới của dược phẩm Nam Nhật, đây cũng chính là lí do mà Lý Ngọc Mai tới đây, tuy rằng ngành sản xuất của nhà họ Diệp và nhà họ Lý bất đồng, nhưng nếu đã là một gia tộc lớn, sẽ có lúc khó tránh khỏi xung đột, cho nên cô ta phải sớm chuẩn bị trước.

Buổi đấu giá vừa chấm dứt không lâu thì có một nhân viên của buổi đấu giá đẩy xe đẩy có chứa “tảng đá vụn” đi đến giữa Đường Tuấn và Ninh Đình Trung.

Tảng đá kia vừa được đưa vào phòng, loại mùi thơm kia cũng ngày càng nồng đậm, đương nhiên cũng chỉ là đối với Đường Tuấn, những người khác vẫn như cũ đều không cảm nhận được gì.

“Cậu Đường, thực sự là tôi không nên mang theo cậu tới đây.” Nhìn Đường Tuấn soát phiếu trả tiền, Ninh Đình Trung lộ ra vẻ mặt hối hận. Ba tỷ năm trăm triệu đối với anh ta không là gì nhưng đối với Đường Tuấn có lẽ đó lại là một con số vô cùng lớn.

“Nói không chừng tôi đánh bậy đánh bạ, còn có thể mua được đồ tốt đấy chứ.” Đường Tuấn cười nói. Tuy rằng đã biết “tảng đá” này là cái gì, nhưng anh vẫn muốn đùa với Ninh Đình Trung một chút. Nhìn bộ dạng người mập mạp khẩn trương thực sự rất thú vị.

Ninh Đình Trung sắc mặt khổ sở, nói: “Cậu thật đúng là lạc quan.”