Vương Tấn Lợi gật đầu, nói: “Một tháng sau sẽ bắt đầu. Sở dĩ lần này tôi đến thành phố Vinh là để mời giáo sư Thẩm Dũng tham gia. Chỉ là không ngờ tới thành phố Vinh này tuy nhỏ, thế mà lại có người như Đường Tuấn, e là y thuật của anh ta còn tốt hơn giáo sư Thẩm Dũng mấy phần, có thể nói là bác sĩ tài giỏi nhất thành phố Vinh.”
“Giỏi nhất thành phố Vinh?” Lý Ngọc Mai ánh mắt sáng ngời, lắc lắc đầu, nói: “Anh ta còn chưa đủ sức đảm đương nổi cái danh đó.”
“Ồ?” Vương Tấn Lợi nói: “Ngọc Mai, lời này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ thành phố này còn có vị lang trung nào y thuật cao tay hơn cả Thẩm Dũng và Đường Tuấn ư.”
Lý Ngọc Mai gật gật đầu, sau đó nói ngắn gọn một chút về căn bệnh kỳ lạ mà mẹ của cô mắc phải cách đây một thời gian cùng với cách thức làm sao để chữa khỏi nó.
Trên mặt Vương Tấn Lợi lộ ra thần sắc khác thường, trầm ngâm một lát, nói: “Nếu thật là như thế, thì có lẽ y thuật của vị bác sĩ kia đã đạt tới trình độ của ông nội tôi rồi. Chỉ là không biết rốt cuộc là ai? Thành phố Vinh từ khi nào lại có một nhân vật lớn như vậy?”
Lý Ngọc Mai nói: “Lúc ấy là giáo sư Thẩm Dũng giới thiệu, có lẽ ông ấy có hiểu biết về vị kia. Nhưng tôi dám khẳng định, y thuật của Đường Tuấn chắc chắn không bằng vị tiên sinh thần bí kia. Nếu như cậu có thể mời ông ấy đến Đại hội Y thuật cổ truyền lần này, thanh danh của nhà họ Vương các người chắc chắn có thể vang xa!”
Vương Tấn Lợi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Đại hội Y thuật cổ truyền lần này không giống như những lần trước, ngay cả nhà họ Vương của anh ta cũng chưa chắc tiếp nối được vinh quang của gia tộc, đoạt được danh hiệu đệ nhất thế gia Đông y, nếu như có thể mời được vị bác sĩ thần bí kia, vậy thì nhà họ Vương sẽ nắm chắc hơn vài phần.
Cuộc thảo luận của hai người vô cùng thú vị, nhưng nếu như bọn họ biết được vị bác sĩ thần bí có y thuật cao minh mà bọn họ nhắc tới chính là Đường Tuấn, không biết bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?
“Đường Tuấn, thật sự là quá hả giận. Vừa rồi cậu không biết cái tên họ Đinh kia bộ dáng tức cười đến mức nào đâu, ngày thường cái tên này lúc nào cũng ỷ vào tên tuổi của nhà họ Vương để tác oai tác quái, bây giờ ngay cả Vương Tấn Lợi cũng đã tự nhận không bằng cậu, tôi chống mắt lên xem sau này tên đó còn dám kiêu căng như vậy hay không.” Bên trong xe, Ninh Đình Trung vỗ tay lái, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói.
Đường Tuấn lại lắc lắc đầu, nói: “Vương Tấn Lợi không đáng nhắc tới! Nếu là ông nội Vương Trọng Khang của anh ta thì tôi còn kính trọng ba phần, còn Vương Tấn Lợi tầm thường kia, tôi chưa từng đặt trong mắt.”
Với trình độ hiện giờ của anh về y thuật cổ truyền, cùng với một cơ thể chân khí thần kỳ, Đường Tuấn hoàn toàn có đủ tự tin để nói như vậy. Chỉ là trong lòng anh cũng có một lo lắng sâu xa, cảnh tượng Vương Tấn Lợi kê đơn bột nhân sâm cho người phụ nữ kia cứ như hiện ra trước mắt, cả một thế hệ truyền nhân của thế gia Đông y cũng đã sa sút thành hạng mặt người dạ thú như vậy, tiền đồ tương lai của y thuật cổ truyền cũng có thể đoán trước!
“Khó trách ông nội tôi tình nguyện một lòng nghiên cứu y thuật chứ không tiếp quản nhà họ Đường, xem ra đối với việc này ông sớm đã có dự tính.” Đường Tuấn nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Ông nội, việc ông không hoàn thành được, cứ để cháu hoàn thành cho ông.
Chiếc xe chạy trong nội thành, sau đó dừng lại trước một khách sạn xa hoa. Đường Tuấn và Ninh Đình Trung lần lượt xuống xe, đi bộ về phía khách sạn.