Ha ha, loại lời này ông ta cũng không biết ngại mà nói.
Lúc này, chỉ nghe Hổ Pháo đột nhiên mở miệng nói: “Đồ hỏi già, ông cho rằng chỉ có ông mới là người của chính phủ sao?”
Anh ta vừa nói vừa cởi áo ra, lộ ra một ngôi sao ở bên trong.
“Đó là... Thần La Thiên Chinh?"
Tần Diễm Thạch vẫn có chút kiến thức, vừa nhìn thấy ngôi sao đó thì biết thân phận của Hổ Pháo.
Advertisement
Ông ta nuốt nước bọt, có hơi sợ hãi.
Tuy nói Xã Khoa Viện và Thần La Thiên Chinh không liên quan gì, nhưng uy danh của Thần La Thiên Chinh Tần Diễm Thạch vẫn biết.
Đặc biệt là nghe nói dạo gần đây có một chiến thần Tu La mới tới, uy phong bát phương, không ai chọc nổi.
Đương nhiên, nhân vật nhỏ như Tần Diễm Thạch không có tư cách gặp mặt chiến thần Tu La, chỉ là ông ta luôn nghe nói cái danh chiến thần, cũng biết chút về Thần La Thiên Chinh.
Advertisement
Lúc này, Tần Diễm Thạch nhìn thấy người của Thần La Thiên Chinh xuất hiện ở nội bộ khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, không tránh khỏi có hơi sợ hãi và nghi hoặc.
Người của Thần La Thiên Chinh có quan hệ gì với Giang Nghĩa?
Ông ta nói với Hổ Pháo: “Thần La Thiên Chinh các cậu và Xã Khoa Viện chúng tôi không có dây dưa, tôi khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng, ở đây không có chuyện của các cậu, cút cho tôi!”
Cút?
Hổ Pháo xách cổ áo của Tần Diễm Thạch lên, hằn học nói: “Đồ hồi già, ông dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, chán sống rồi đúng không?”
Tần Diễm Thạch bị dọa cho run rẩy.
Có câu tú tài gặp lính, có lý nói không rõ.
Ông ta nói lý với loại người không não như Hổ Pháo, nói rõ kiểu gì?
“Buông tôi ra, cậu buông tôi ra!”
Hổ Pháo không thèm đếm xỉa tới ông ta, xách ông ta đi tới trước mặt Giang Nghĩa, lớn giọng hỏi: “Thống soái, anh muốn xử lý tên khốn cậy quyền làm việc riêng, dĩ hạ phạm thượng này như nào?”
Thống soái?
Mặt Tần Diễm Thạch đầy dấu hỏi chấm.
Ông ta nhìn Hổ Pháo, lại nhìn Giang Nghĩa, hồ đồ rồi, dựa vào đâu người của Thần La Thiên Chinh lại gọi Giang Nghĩa là thống soái?
Không hợp lý.
Giang Nghĩa cũng nhìn ra nghi hoặc của ông ta, vì vậy đưa tay ra, từ trong áo móc ra một con dấu để trên bàn.
Hổ ấn của chiến thần Tu La!
Tần Diễm Thạch biết nhìn hàng, vừa nhìn thấy con dấu đó, cả người bị dọa cho mềm nhũn cả ra.
Ông ta căng thẳng nhìn Giang Nghĩa, vừa run rẩy vừa không dám tin mà hỏi: “Cậu... cậu là... chiến thần Tu La sao?”
Giang Nghĩa không nói chuyện, chỉ dựa người vào sau, chiến thuật tựa lưng tiêu chuẩn.
Hổ Pháo nói thay anh: “Không sai, vị này chính là chiến thần Tu La vừa nhận chức, thống soái bách vạn hùng sư! Dưới trướng có thiên quân vạn mã, chiến tướng nhiều như mây”
“Một phó chủ nhiệm của Xã Khoa Viện cỏn con như ông thì dám hống hách với chiến thần, còn uy hiếp chiến thần?”
“Ha ha, gan chó của ông to thật đấy!”
Lúc này, Tần Diễm Thạch thật sự không đứng nổi nữa.
Hai chân của ông ta giống như tan ra, trực tiếp mềm oặt ngồi trên đất, hai mắt kinh sợ nhìn sang Giang Nghĩa.
Ông ta đâu biết Giang Nghĩa là chiến thần Tu La?
Nếu biết sớm điểm này, cho ông mượn trăm lá gan ông ta cũng không dám ép thêm Giang Nghĩa một câu!
Nghĩ lại vừa rồi, ông ta còn hống hách với Giang Nghĩa, thậm chí còn uy hiếp Giang Nghĩa trong ba ngày buộc phải làm theo lời ông ta nói.
Ha ha, dựa vào đâu chứ?
Đường đường là chiến thần Tu La, là người mà một nhân vật nhỏ như mày có thể chỉ huy?
Tần Diễm Thạch của bây giờ, trong lòng chỉ còn hai chữ: hối hận.
Ông ta rất hối hận, vì rượu nổi tiếng, lần này e là ngay cả mạng cũng lôi cả vào, không đáng!