Từng bước trở lại trường học, sau khi thi cuối kỳ, học kỳ I cấp ba cũng nhanh chóng kết thúc.
Chính xác mà nói, học kỳ này Tô Diệu không dành nhiều thời gian cho việc học. Nửa đầu học kỳ, hắn cơ bản là toàn tâm chuẩn bị cho cuộc thi cấp tỉnh, nửa cuối học kỳ, hắn cần chuẩn bị cho giải Liên đấu quốc gia, đồng thời có rất nhiều việc phải hoàn thiện như thăng cấp nguyên năng, nâng cấp bộ đồ chiến y, vân vân.
Ngoài ra, hắn ta không thể bị tụt lại trong các môn thi Siêu năng, hắn phải dành một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày để ôn luyện và làm các câu hỏi, vì vậy thời gian có thể dành cho các lớp văn hóa truyền thống thực sự không nhiều.
Cũng chính vì nhiều nguyên nhân nêu trên mà Tô Diệu hoàn toàn không đạt được kết quả như mong muốn trong kỳ thi cuối học kỳ này.
Cuối cùng đại khái hắn cũng thi được vị trí nhất lớp, trình độ trong năm mươi vị trí đầu tiên của toàn khối mà thôi.
Thế này cũng không còn cách nào nữa, có câu nói rằng có được thì phải có mất, vì hắn đã quyết định đi theo con đường Dị Năng Giả và đầu tư rất nhiều tâm sức vào thi đấu và nâng cao sức mạnh, thì hắn cũng phải từ bỏ một số thứ khác.
Ví dụ như đầu tiên là bài kiểm tra văn hóa của toàn trường.
Không còn nhiều thời gian và sức lực để tập trung chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp nên cuối cùng Tô Diệu chỉ có thể lọt vào top năm mươi mà thôi.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, học kỳ ngắn ngủi này cũng sắp kết thúc.
Tết năm nay đến sớm hơn, có vẻ gấp gáp hơn những năm trước, trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông, thành Lâm Giang đã bước vào nhịp sống của năm mới.
Những gánh bánh màn thầu, sủi cảo bốc khói nghi ngút, thời tiết lạnh giá và tuyết rơi dày đặc không ngăn được niềm vui ngày Tết.
Một ngày trước năm mới, Tô Diệu đến con phố rực rỡ sắc màu, đi trên những con phố của khu thương mại tấp nập người qua lại.
Trên thực tế, theo ý riêng của hắn, cách tốt nhất để ăn Tết chắc chắn là ở nhà cả tuần, còn đi dạo phố để trải nghiệm không khí lễ hội thì hắn chưa bao giờ có hứng thú.
Nhưng hôm nay đi ra ngoài cũng không phải là chủ ý của hắn, mà là của mẹ hắn.
Thái độ của mẹ hắn đối với Tết tương đối có truyền thống. Một câu nói mà bà thường nói là "Sống phải có lễ nghĩa", vì vậy lễ hội truyền thống và các phong tục liên quan càng được coi trọng hơn.
Nói ví dụ như, bạn phải mua quần áo mới cho ngày Tết, và bạn phải mặc màu sắc lễ hội. Đây là nguyên tắc của mẹ hắn và bà phải nhất định thực hiện điều này hàng năm như thế.
Tô Diệu biết nguyên tắc của mẹ nên cũng không phản kháng quá nhiều, dù sao cả năm cũng không rảnh rỗi nhiều, có cơ hội này đi dạo cùng ba mẹ là được rồi.
Chỉ là khi ba hắn lúc đi chơi, lâu lâu lại lí nha lí nhí, lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó "Năm ngoái chẳng phải mua rồi sao, sao năm nay lại mua nữa thế?".
Tình huống này không thể không nghĩ tới một nhà văn đường phố không muốn đăng bài mới vì lười biếng như căn bệnh ung thư "Gõ chữ á? Chẳng phải là hôm qua mới gõ chữ xong mà sao hôm nay lại phải gõ chứ nữa thế?"
Nhưng dĩ nhiên, sự phản đối của bố hắn cũng là vô ích, ông ấy chỉ dám nói nhỏ lí nhí vài câu thế này thôi. Dù sao mọi người đều biết chỉ cần không phải sự kiện trọng đại, quyền lên tiếng ở nhà đại khái ở mức độ "Bỏ qua", nói ra với không nói cũng như nhau mà thôi.
Thật ra, công bằng mà nói, mẹ hắn thường ra ngoài mua sắm thật không coi là nhiều, nhưng một khi muốn đi mua sắm thì nhất định phải đến một lần là đến đúng chỗ. Tô Diệu là có cái kinh nghiệm này, một khi bắt đầu đi mua sắm là nhất định có thể trực tiếp từ bỏ khả năng về nhà trước bình minh.
Bố hắn thì không cần phải nói, kinh nghiệm chiến lược của ông ấy cũng vô cùng phong phú, chỉ thấy bố hắn theo mẹ hắn vào một cửa hàng, ánh mắt như một điệp viên được đào tạo bài bản, ánh mắt sắc bén, quét khắp mọi ngóc ngách của cửa hàng không sót một chỗ nào..
* * * và sau đó đi thẳng đến chỗ ngồi duy nhất trong cửa hàng.
Đây mới là tư thế chính xác để vào cửa hàng, và đó là sự hiểu biết mà bạn nên có trong một cuộc chiến kéo dài.
Vậy mà hôm nay, chỗ tính sót của ông ấy chính là, khi ông bước vào cửa hàng lúc tìm thấy cái chỗ ngồi duy nhất.. Tô Diệu đã ngồi gác chân ở đằng đó lấy điện thoại di động ra.
Đùa thôi, chiến lược đi đầu chiếm lĩnh điểm cao nhất, đó là tố dưỡng cần thiết để làm chỉ huy chiến thuật.
Bố hắn cười và xích lại "Con trai à, chúng ta hãy thảo luận nhé. Bố con mình.. đổi chỗ ngồi này nhé?"
Tô Diệu mỉm cười, chưa kịp nói thì mẹ hắn đã xuất hiện từ phía sau "Ông! Lại đây!"
Thế là cha hắn liền quăng tới với một cái nhìn không thể yêu thương nổi.
Những gì họ đang ghé thăm là một cửa hàng cung cấp đồ dùng cho phụ nữ. Thực ra, mẹ hắn chẳng thấy bố hắn có ích gì, chẳng qua là dùng ông ấy làm móc áo, ôm một đống quần áo mà mẹ hắn đã thay mà thôi, sau đó một cách tượng trưng ông ấy đưa ra một chút ý kiến méo có tác dụng gì về việc phối hợp trang phục của mẹ hắn.
Vì khi hỏi câu này, dù bố có trả lời thế nào cũng không có ý nghĩa.
Ông ấy nói không đẹp, mẹ hắn sẽ nhìn ông với ánh mắt khinh bỉ, nói rằng ông ấy nghĩ rằng quần áo quá đắt và không sẵn sàng chi tiền mà thôi.
Ông ấy nói đẹp đấy, mẹ hắn sẽ nói rằng ông ấy muốn qua loa cho xong chuyện, và thậm chí không coi trọng nó chút nào.
Ông ấy nói không đẹp mà cũng không xấu, mẹ hắn sẽ chuyển sang ánh mắt quan tâm đến những người yếu thế, nói rằng dù là bệnh hâm hấp của người già thì tiến triển cũng còn quá sớm rồi..
Kết quả nói là hôm nay cả ba chúng tôi đều đi mua quần áo mới, nhưng mẹ hắn chọn xong thì đã gần hết cả ngày.
Sau đó là đến lượt Tô Diệu.
Bọn hắn tình cờ đi ngang qua một cửa hàng chuyên bán đồ hiệu vào buổi chiều, và cô em gái đứng bán hàng ở cửa ngăn mẹ hắn lại chào hàng một cách trắng trợn, nói rằng hôm nay họ đến rất đúng lúc, gặp đợt siêu giảm giá của thương hiệu này chỉ có ba năm một lần. Tất cả quần áo trong cửa hàng đều được bán với giá ưu đãi tụt quần.
Bạn đừng nói, kiểu phương pháp mời chào cổ lỗ sĩ này là công thức quá cũ rồi, nhưng mẹ hắn vẫn hết lần này tới lần khác cũng sẽ mua luôn.
Tô Diệu tự hỏi liệu các bà mẹ trên toàn thế giới đều có đặc điểm chung này không, đó là khả năng chống lại các đợt giảm giá, hạ giá, khuyến mại lớn tương tự như Mĩ Nha (1).
Ừm.. được rồi, có thể không công bằng khi nói vậy, bởi vì bạn phải đối mặt với việc chất béo, hơi nước trên bình đài trong ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm mà hận không thể chờ đợi các chương trình giảm giá và khuyến mãi hàng ngày biểu hiện có thể cũng không tốt hơn là bao.
Nói tóm lại mẹ hắn cứ như vậy bị làm cho dao động mà đi vào.
Tên thương hiệu này là Nai cái gì Ji hay sao đó, tuy nghe không hiểu nhưng thoạt nhìn thì nó rất cao cấp.
Thông thường mà nói, loại quần áo bình thường này là hàng hiệu bắt đầu từ hai nghìn tệ cũng không phải thứ họ có thể mua được, lúc ban đầu, mẹ hắn bước vào cửa và muốn rút lui khi nhìn thấy bảng giá lớn có bốn con số. Nhưng không chịu nổi cái lưỡi dẻo như kẹo kéo đang chào hàng của cô em gái bán hàng, dao động một hồi vẫn thật đúng là làm cho bà dao động tê liệt rồi.
Mẹ hắn suy nghĩ, nếu như là mua quần áo này cho mình thì thật không lỡ, nhưng thỉnh thoảng mua cho con trai trọn bộ đồ hiệu thì có vẻ cũng chấp nhận được.
Thế là mẹ hắn cắn răng một cái, chọn một chiếc quần rẻ nhất trên kệ cho Tô Diệu mặc thử.
Kết quả bà còn chưa có nói gì nữa, quay đầu lại thì thấy trong tay bố hắn đã cầm sẵn một chiếc áo sơ mi, áo khoác, quần tây và giày, từ đầu đến chân đều có một bộ đầy đủ, tất cả đều là đồ đắt tiền nhất.
Mẹ hắn trừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thiển cận của ông, bà sơ bộ nhìn ra trọn bộ kia của bố hắn phỏng đoán cẩn thận hẳn là cũng phá hai vạn tệ.
Nhưng người sau không có chút nào tự giác, vẫn cười một cách táo bạo và khô khan như một kẻ lang băm. "Hahaha, đồ của con trai lão Tô nhà ta muốn mặc, đương nhiên phải là lựa chọn tốt nhất!"
Tô Diệu "..."
* * *
Vậy là cuối cùng, họ vẫn không mua được thương hiệu nổi tiếng này với chương trình khuyến mãi "Giá ưu đại tụt quần".
Tô Diệu nghĩ rằng quần áo có thể mặc được, có thể nhìn được càng tốt hơn, hắn ta không quan tâm đến thương hiệu nổi tiếng. Cho nên dưới sự nhấn mạnh nhiều lần của hắn, mẹ hắn cuối cùng đã từ bỏ ý định tặng hắn ta trọn bộ một món đồ hiệu cao cấp.
Cho Tô Diệu chọn xong quần áo, cuối cùng là cha hắn.
Mẹ hắn bắt bố hắn đi thử quần áo trong cửa hàng, và thỉnh thoảng có những lời phàn nàn từ bà ấy rằng bụng ông quá to và không thể cài cúc được.
Dường như lúc này Tô Diệu không có chuyện gì, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra một viên đá nguyên năng thạch mang theo bên người, bắt đầu hấp thu.
Mỗi ngày khi mẹ hắn vào cửa hàng, hắn sẽ lấy ra đá nguyên năng thạch hấp thu khi không rời đi một đoạn thời gian, đây là phân mảnh hóa quản lý thời gian, tận khả năng dùng thời gian rảnh dỗi càng hiệu quả càng tốt.
Nhưng không lâu sau khi Tô Diệu vừa ngồi xuống, lần này liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc "Hả? Bạn học Tô Diệu?"
Tô Diệu theo tiếng nói quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Nguyệt Khả Tuệ trong đám người.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc xõa dài, đôi mắt đen láy có vẻ kinh ngạc khi gặp Tô Diệu.
Ngay sau đó, cô nhận thấy túi quần áo mới trên tay Tô Diệu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng trở nên căng thẳng vì kinh ngạc.
Cô biết rằng Tô Diệu chắc chắn không thể ra ngoài mua sắm một mình.
Cho nên cậu ấy ở chỗ này chờ ai?
Chẳng lẽ là.. Giang Hiểu Nguyệt?
Trời ạ! Bọn họ chẳng lẽ đều nắm tay nhau trong kỳ nghỉ để đi mua sắm, ăn uống và mua sắm quần áo sao?
Mắt thấy cô bé từ bàng hoàng chuyển sang hoảng sợ, sau đó dường như sắp khóc cạn nước mắt, Tô Diệu mặc dù không biết cô đang nghĩ gì nhưng cũng đoán được cô đang nghĩ gì, đành phải bất đắc dĩ giải thích "Đi mua đồ với bố mẹ. Sao, cậu đi một mình à?"
Nguyệt Khả Tuệ nghe vậy thở phào một cái.
Vẫn tốt vẫn tốt, mình vẫn còn có cơ hội.
"Ừm, tớ đi một mình." Cô nở một nụ cười như gió mùa xuân, "Bởi vì tớ đã quen với việc tự đi mua những bộ quần áo muốn mặc."
Đúng lúc này, cha và mẹ hắn vừa bước ra khỏi cửa hàng, cha hắn đã nhận ra Nguyệt Khả Tuệ từ xa. "Hả? Là bạn học của Tô Diệu? Tên là.. Nguyệt Khả Tuệ, phải không?"
Nguyệt Khả Tuệ nhãn tình sáng lên.
Oa!
Chú nhớ tên của cháu!
"Cháu chào cô chú!" Nguyệt Khả Tuệ lễ phép chào hỏi, "Cháu tên là Nguyệt Khả Tuệ, năm nay cháu mười bảy tuổi, điểm thành tích của cháu ổn định trong top mười của lớp. Sở thích của cháu là vẽ tranh, và cháu đã học khiêu vũ ở trường tiểu học.."
Cha hắn "?"
Đứa nhỏ này là tình huống gì?
Sao đột nhiên lại ngâm xướng lên đây vậy?
Chú giải:(1) Mĩ Nha là tên một bà mẹ trong phim hoạt hình của Trung Quốc dành cho trẻ em.