Một giờ sau, vào lúc này, Tô Diệu bất đắc dĩ nhìn Nguyệt Khả Tuệ xuất hiện trong phòng khách của mình.
Vì sao lại biến thành như vậy chứ?
Câu hỏi hay, hắn ta tạm thời vẫn còn chưa tìm ra đáp án.
Nhưng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ trên phố, lẽ ra đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường mới đúng. Chỉ là bố hắn đột nhiên hỏi "Bố mẹ cháu không đi ra ngoài với cháu để mua quần áo à?"
Nguyệt Khả Tuệ lịch sự trả lời, "Bố cháu phải làm việc vào ngày cuối cùng của năm trước Tết, rất muộn mới có thể trở về. Mẹ cháu cũng không ở nhà.."
"Ồ? Vậy bữa tối của cháu thì sao?"
"Cháu về làm tạm cái gì ăn là được rồi ạ." Nguyệt Khả Tuệ lè lưỡi ngượng ngùng "Mặc dù tay nghề của cháu rất tệ, nhưng chỉ cần kiếm gì đó ăn là được rồi."
Thế là mọi thứ dường như đã phát triển một cách tự nhiên khi mẹ hắn nồng nhiệt mời bạn cùng lớp đến nhà ăn tối..
Không, căn bản là không có chút nào phát triển một cách tự nhiên.
Thông thường, các bậc cha mẹ học sinh trung học không phải là sẽ cố gắng hết sức để con trai họ tránh tiếp xúc quá nhiều với con gái sao?
Vì suy nghĩ lung tung sẽ ảnh hưởng đến việc học..
Nhưng rõ ràng, bố mẹ của Tô Diệu là trường hợp đặc biệt.
Phương châm giáo dục của họ đối với Tô Diệu luôn là không có phương châm, theo đúng nghĩa đen là nuông chiều, chỉ cần không có vấn đề nguyên tắc liên quan, mọi thứ sẽ thuận theo tự nhiên.
Mà bây giờ, ngồi trên ghế sô pha của nhà Tô Diệu, toàn bộ cái đầu nhỏ của Nguyệt Khả Tuệ đang thò ra ở mép rìa.
* * * Đây không phải là cuộc gặp gỡ huyền thoại với cha mẹ sao?
Phải làm sao đây, căng thẳng quá!
Cô cố gắng tìm một chủ đề để nói điều gì đó, nhưng càng cố gắng, não cô càng trống rỗng, càng trống rỗng cô càng hoảng sợ.
Không được, nhất định phải tìm cái gì đó để nói, nếu không cô chú nhất định sẽ cho rằng cô là một đứa trẻ xa lạ!
Thế là Nguyệt Khả Tuệ lấy hết can đảm "À đúng rồi! Cô chú có biết hươu cao cổ không? Thực tế, hươu cao cổ không chỉ có cổ dài, mà cháu nghe nói còn có thể thè lưỡi vào lỗ tai!"
Tô Diệu "..."
Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy lạnh quá.
Với một nụ cười ngượng nghịu trên mặt Nguyệt Khả Tuệ, khóe miệng cô ấy giật giật.
* * * Xong rồi, rối tung rối mù lên rồi.
Mình đang nói cái quái gì đây chứ!
Bây giờ đơn giản thực sự là một đứa trẻ kỳ lạ!
Tô Diệu bất lực thở dài, đứng dậy nói: "Tiện thể, lần trước tớ đã đọc xong cuốn sổ cậu cho tớ mượn. Chỉ là tớ vẫn còn một số câu hỏi không hiểu. Hãy qua xem một chút đi."
Nguyệt Khả Tuệ như được đại xá, từ trên ghế sô pha nhanh chóng đứng dậy. "Được.. Được rồi, đương nhiên không có vấn đề gì."
Cô cảm thấy Tô Diệu quá thân thiết, hắn đơn giản là cứu tinh của cô, cứ tiếp tục ở trong phòng khách như thế này, cô cảm thấy mình có thể sẽ bị ngạt thở.
Tuy nhiên, thật tình cờ vừa mới nói xong mấy lời này, thì nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài cửa.
Bố hắn đứng dậy mở cửa, và ngạc nhiên khi thấy Tô Cẩm Nghị anh họ của Tô Diệu đang ở ngoài cửa.
"Cháu chào chú." Tô Cẩm Nghị biểu hiện "Nụ cười" tiêu chuẩn của mình.
"Vào đi, mau vào đi. Lúc tới sao không báo trước, cô chú cũng chưa có chuẩn bị gì.."
"Cháu có việc phải làm ở Huy Thành, làm xong việc liền trực tiếp tới." Tô Cẩm Nghị vừa bước vào cửa vừa giải thích, "Cha mẹ cháu còn ở thủ đô, bọn họ mua vé máy bay đêm mai, ngày mai hẳn là sẽ tới. Bởi vì cháu hôm nay đến trước, cho nên tới nơi này trước để chúc Tết chú."
Anh ấy nói chuyện rất lịch sự, thậm chí còn mang theo một túi quà.
Tô Diệu không để ý đến thứ trong túi, nhưng đánh giá phản ứng của bố mẹ hắn thì hắn đoán nó có lẽ cũng không hề rẻ.
Nhưng coi là như thế, Tô Diệu cũng vẫn là không thể không nghi ngờ rằng người anh họ của mình thậm chí còn không đợi hai bác của hắn, đã đặc biệt đi đến thành Lâm Giang trước lịch trình, động cơ không chỉ đơn giản là "Để chúc Tết chú".
Nếu bạn muốn giải thích tại sao.. thì là bởi vì bây giờ sau ba phút, anh ấy đã đến phòng của Tô Diệu.
Không phải đã nói là đi chúc Tết sao?
Nào có cái kiểu đi chúc Tết lại trực tiếp chạy thẳng đến phòng của em họ chứ?
Kết quả là, Nguyệt Khả Tuệ đã nương náu từ phòng khách sang phòng của Tô Diệu, lúc này cô ấy lại càng căng thẳng.
Lời phát biểu khai mạc cuộc họp của Tô Diệu và Tô Cẩm Nghị có thể được đơn giản hóa thành quá trình tương tự sau đây.
"Anh đến rồi à."
"Anh đến rồi."
"Em biết anh nhất định sẽ đến."
"Anh nhất định là phải đến."
"..."
Nguyệt Khả Tuệ "?"
Đây là chuyện gì vậy? Là đang đóng phim võ thuật của Cổ Long à?
Tất nhiên Tô Diệu không quên cô ấy, hắn ta giới thiệu sơ qua về họ với nhau, hắn nói Nguyệt Khả Tuệ là bạn cùng lớp của hắn, nhưng khi hắn ta nói vậy, anh họ hắn dường như nhìn chằm chằm vào Nguyệt Khả Tuệ rất lâu.
Khuôn mặt của Nguyệt Khả Tuệ có chút ửng hồng, cô chợt nhận ra có lẽ mình ở đây là đã làm phiền hai anh em nhà bọn họ bàn chuyện chính sự. Thế là cô cố gắng nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng biệt xuất ra một câu "Vào bếp giúp cô", sau đó liền lui ra.
"Tiến bộ của em rất nhanh." Tô Cẩm Nghị rốt cuộc cũng bắt đầu đi vào chủ đề chính, "Trình độ chiến pháp Trường Quyền của em thông thạo so với mong muốn của anh còn tốt hơn, nhưng cũng đừng bởi vậy mà chủ quan. Đối thủ mà em có thể gặp phải ở giải Liên đấu quốc gia sẽ chỉ càng mạnh hơn thôi.."
Tô Diệu không khỏi nhắc nhở "Anh ơi, em đã giành chức vô địch cấp tỉnh rồi đấy."
Hãy để hắn giải thích trước rằng hắn ta chắc chắn không có ý đòi hỏi công lao gì cả khi hắn nói điều đó, hắn chỉ ngạc nhiên là anh họ của mình chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về điều đó mà thôi.
* * * Ừm không sai, chính là như vậy.
"Đúng vậy, anh biết." Tô Cẩm Nghị khẽ mỉm cười một cái, "Anh đã sớm biết là em có thể làm được."
Bởi vì nó đã nằm trong dự liệu, cho nên không cần phải đề cập đến nó.
Tiếp theo, anh ấy giải thích ngắn gọn về mô hình giải Liên đấu quốc gia cho Tô Diệu, một số thông tin mà hắn ta có thể không tìm thấy được trên Internet. Dù sao thì anh họ hắn cũng đã vào đến bán kết giải Liên đấu quốc gia rồi, chắc anh ấy cũng biết một số tin tức mà người khác không biết.
Nhưng dù vậy, Tô Cẩm Nghị cũng nhấn mạnh rằng những gì anh nói chỉ mang tính chất tham khảo.
Dù sao luật thi đấu và hệ thống thi đấu luôn thay đổi hàng năm, đặc biệt là ở các vòng sơ loại, nơi các cuộc tuyển chọn quy mô lớn được tiến hành trong không gian Thứ Nguyên.
Tô Diệu âm thầm ghi lại những gì mà anh ấy đã nói, cuối cùng khi anh ấy nói xong, Tô Diệu nói "À đúng rồi anh ơi, còn một chuyện nữa.. ờ.. có thể cần anh giúp đỡ."
"Việc gì?"
Tô Diệu suy nghĩ một chút, cố gắng hết sức tránh nói thẳng ra hết những việc liên quan đến năng lực của chính mình.
Tất nhiên, hắn ta vẫn không đề cập đến bộ phận liên quan của hệ thống, hắn chỉ nói rằng bộ chiến y mà hắn hóa hình ra có thể phát triển tiến hóa hơn nữa, nhưng hắn cần hợp kim cấp ba làm nguyên liệu tiêu hao..
Tô Diệu vốn dĩ đã nghĩ sẵn trong đầu, và chuẩn bị một danh sách dài các lời giải thích để làm cho điều này nghe hợp lý hơn.
Nhưng hắn không ngờ rằng anh họ mình không có nói gì, cũng không hỏi gì, nghe xong lời hắn nói liền rút đao ra khỏi vỏ, hai con dao sắc bén với ánh sáng lạnh lập tức ném xuống bàn.
Tô Diệu bị cử động của anh ấy làm giật nảy mình, phản ứng đầu tiên liền là anh ơi có chuyện gì thì cũng từ từ nói chúng ta đừng động đến đao..
"Cái này em cầm đi." Tô Cẩm Nghị sắc mặt không hề bận tâm nói, "Hai thanh đao này cũng là được rèn đúc bằng hợp kim cấp ba, cần thì tặng cho em đấy."