Trừ khi Sở Thiều che giấu chiều cao thật, khó trách trước kia cô nói mình thích người cao 190, anh còn nói 190 cũng không phải rất cao.
Cũng không cao lắm, vì chỉ cách chiều cao của anh một centimet thôi.
Thật là người đàn ông tâm cơ! Trần Thư Âm vô cùng tức giận, đến khi cô nói hôn lên cơ bụng, chắc chắn trong lòng anh đang thầm cười cô.
Vì chuyện này, cô lại càng không muốn để ý Sở Thiều.
Sở Thiều không ăn cơm tất niên ở nhà họ Trần, mẹ Trần bảo cô đi tiễn anh, vẻ mặt Trần Thư Âm ủ rũ nói: “Đi nhanh đi.”
“Chờ chút.”
Sở Thiều nói xong, cúi đầu hôn xuống trán cô một cái.
Trần Thư Âm: “Anh còn dám ‘động’ môi nữa!”
Sở Thiều: “Thế… động tay?”
Cô lại nghĩ đến chuyện kia, “Khi nào Phùng Quân khai trương?”
Sở Thiều nghĩ cô vội vã muốn đến bên kia, suy nghĩ vài giây: “Nếu em muốn đi, mùng Hai là có thể đến.”
Trần Thư Âm nghe xong, tủm tỉm cười: “Được.”
Vừa về đến nhà, mọi người trong nhà đều đang nhìn chằm chằm vào cô, tim cô cũng rung lên, chạy nhanh lên lầu: “Đừng hỏi con gì hết.”
Mẹ Trần tức giận: “Đứa nhỏ này, ai muốn hỏi con chứ.”
Ba Trần cười ha hả, “Con gái em em còn không biết à.”
Thật ra ông không ngờ rằng con gái mình có thể quen biết được với con trai của Phong Sở, dù sao tổng công ty hàng không Phong Sở cũng ở Ninh Thành.
Từ đêm Ba mươi đến mùng Hai, Trần Thư Âm không ngừng phàn nàn chuyện này với Mạnh Đan Chi.
“Anh ấy nói mình mở quán bar, thế còn làm vịt làm gì?”
Mạnh Đan Chi nghi ngờ đoán: “Nhỡ đâu cô đơn thì sao?”
Trần Thư âm: “Tớ thấy tức nhất là chuyện rõ ràng anh ấy cao 189, còn nói với tớ là 186, tớ còn ở trước mặt anh ấy nói thích 190 hu hu hu, cục cưng tớ xấu hổ quá.”
Mạnh Đan Chi thầm nghĩ cũng thấy đúng thật.
Nếu Chu Yến Kinh như thế, cô chắc sẽ xấu hổ đến mức trốn khỏi nhà quá.
“189 mang giày vào sẽ thành 190 rồi, bước vào phạm vi săn bắn của cậu rồi.”
Trần Thư Âm: “Không được.”
Mạnh Đan Chi: “Trước đó 186 và cậu không phải vẫn tiếp tục sao?”
“…”
Trần Thư Âm không thể phản bác: “Đây là anh ấy gạt tớ, lừa gạt chiều cao với tớ.”
Nếu anh là cao 186 chứ không phải 189, thì cô không có cảm giác an toàn nhưng anh nói chiều cao là thật, thì… hình như cô có hơi tiêu chuẩn kép thì phải.
Buổi tối, Trần Thư Âm không nhịn được mà hỏi Sở Thiều.
[Tại sao anh nói anh cao 186?]
Sở Thiều gửi một tin nhắn thoại, hình như là đang cởi quần áo: “Bởi vì 189 có hơi cao một chút, mọi người đối với 186 cũng sẽ khoan dung hơn một chút.”
Trần Thư Âm: [Em tin anh mới lạ đấy.]
Sở Thiều: [Thật đấy.]
Trần Thư Âm: [Không cho phép đến nhà của em.]
Trần Thư Âm: [Quán bar của anh mở khi nào?]
Sở Thiều: [Cùng với khoảng thời gian quen biết em.]
Trần Thư Âm nhớ lại một chút, khó trách khi đó anh muốn đi làm công, chắc chắn bởi vì không có tiền mở quán bar.
[Vì quán bar không kiếm được tiền nên anh mới đi làm vịt sao?]
Đây là lần đầu tiên Sở Thiều nói với cô: [Anh không phải là vịt.]
Trần Thư Âm: [Do chính anh nói mà.]
Sở Thiều: [Lúc đó là nói giỡn.]
Là anh cảm thấy được Trần Thư Âm rất thú vị, nên mới cùng cô nói như thế, chính anh cũng không nghĩ đến mình sẽ động lòng với cô.
Trần Thư Âm lặng lẽ thở dài một hơi, thiếu tiền mở cửa hàng mà đi làm vịt quả thật cũng không vẻ vang gì, hơn nữa từ lúc anh đi làm đến nay chỉ có một người khách là cô.
Vừa khéo cô đến gặp anh.
Thay vì làm vịt trong cửa hàng, thì làm vịt của cô thôi.
Trần Thư Âm hoảng sợ ngồi dậy, sao cô lại có ý nghĩ như thế rồi, cô dùng đầu gối che kín mặt mình lại, đều do dáng vẻ xinh đẹp của Sở Thiều.
Người đẹp dễ dàng làm cho người khác sinh ra các tâm tư khác.
Mùng Hai, Trần Thư Âm đi đến Phùng Quân.
Bởi vì chuyện trong năm mới đấy, tất cả mọi người đều ở lại qua tết âm lịch, trong cửa hàng không có mấy khách hàng, nhưng nhân viên vẫn có.
Cô đến âm thầm không nói cho Sở Thiều biết, cho nên lúc này anh không có ở đây.
“Cô Trần, cô đến tìm cậu Sở sao?” Bartender là trẻ mồ côi, cho nên sẽ ở trong cửa hàng, nhưng hôm nay phải mở cửa, cậu có hơi thấy lạ.
Thì ra là bởi vì người trước mặt này!
Trần Thư Âm gõ gõ mặt bàn: “Không phải, tôi đến tìm quản lý của mấy cậu.”
Bartender: “Quản lý…?”
Quản lý chính là Cậu Sở.
Trần Thư Âm hắng giọng: “Hôm nay cửa hàng vừa mới mở cửa, chẳng lẽ quản lý không ở đây sao, tôi có việc tìm anh ta.”
“Tôi gọi điện thoại cái.” Bartender à một tiếng, cầm lấy di động: “Cô Trần à, cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?”
Trần Thư Âm nhìn thấy hai chữ “Cậu Sở” kia.
Thật khéo, quản lý cũng họ Sở.
Khó trách Sở Thiều trong cửa hàng đều tùy ý như thế.
Trần Thư Âm cảm thấy cùng anh nói chuyện cũng không sao cả: “Muốn nói với anh ta chuyện thu mua.”
Bartender xém chút nữa không nắm chặt di động, cúi đầu nói với đầu dây bên kia: “Ông chủ, cô Trần đến tìm anh – muốn thu mua Phùng Quân.”
Bartender rất mong chờ hình ảnh này.
“Được.” Anh ta ngẩng đầu lên: “Quản lý đến ngay đấy ạ.”
Trần Thư Âm nhàm chán ngồi đó, lại gọi anh ta làm cho cô ly rượu, khẽ ngân nga giai điệu nào đó, cô không đợi được ông chủ đến, nhưng lại chờ thấy Sở Thiều đến.
Dù sao cũng muốn đuổi anh, cho nên chắc là vẫn có chút chột dạ.
Trần Thư Âm nhìn về phía bartender: “Ông chủ của các người còn chưa đến à?”
Bartender còn rất nghiêm túc: “Người này chính là ông chủ của chúng tôi.”
Trần Thư Âm: “?”
Từ từ cậu nói gì cơ?
Cô nhìn Sở Thiều đang nhàn nhã ở đó, lại nhìn sang vẻ mặt chân thành của bartender.
“Anh thật sự là quản lý sao?” Trần Thư Âm không thể tin được.
Cậu Sở là Sở Thiều sao?
Cho nên trước đó rất nhiều người kêu Sở Thiều thật sự là kêu cậu Sở sao?
Đột nhiên Trần Thư Âm nhớ đến chuyện này.
Sở Thiều cũng đoán trước được phản ứng này của cô: “Em muốn mua Phùng Quân sao?”
“… Không được sao?” Trần Thư Âm ưỡn ngực nói, “Em có tiền.”
Cô lại nghi ngờ: “Sao anh lại là quản lý được chứ? Anh thật sự là chủ sao? Quán bar này là của anh? Đây không phải cửa hàng vịt sao?”
Sở Thiều chỉ thông tin trên tường.
“Cho đến bây giờ anh chưa bao giờ nói đây là cửa hàng vịt cả.”
Đương nhiên là quán bar, chẳng qua đều là do tưởng tượng của Trần Thư Âm thôi, cô vẫn chần chờ: “Cho nên anh thật sự không phải vịt sao?”
Cô còn cho đây là cửa hàng vịt?
Còn muốn mua sau đó đuổi chủ cửa hàng nữa sao?
Sở Thiều cười: “Anh may mắn được làm vịt mấy tháng.”
Trần Thư Âm: “…”
Cô cảm thấy rượu này thật là đắng.
Khó trách trong cửa hàng này mọi người đều nghe theo lời anh nói, trước kia còn tưởng lý do là anh đứng đầu trên bảng, thật ra chỉ là một sự hiểu lầm.
“Anh là quản lý, vậy trước kia còn nói với em mình là vịt, anh không phải…” Trần Thư Âm chỉ vào đầu mình, “Không tốt?”
Tốn công cô còn khuyên anh làm vịt không có tiền đồ.
À, anh không có làm vịt, còn làm chủ cửa hàng vịt nữa.
Sở Thiều nghiêm túc nói: “Bây giờ thật sự không muốn làm vịt.”
Trần Thư Âm theo bản năng trả lời: “Làm vua vịt chứ gì?”
“..”
Bartender nhịn không được cười ra tiếng, bị Sở Thiều liếc mắt nhìn một cái, vội vàng ôm rượu rời đi.
Xung quanh đều đã yên lặng rồi, Sở Thiều gọi cô: “Âm Âm.”
Thật ra anh rất ít khi kêu nhũ danh của cô, nhưng mỗi lần đều kêu như thế, âm cuối của anh xoay chuyển, rất giống như thì thào.
Trần Thư Âm vẫn còn đang tiêu hóa tin tức: “Có việc gì sao?”
Trần Thư Âm sửng sốt, một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Ba mẹ em sẽ không đồng ý.”
Sở Thiều nở nụ cười: “Bọn họ sẽ đồng ý.”
Anh lại chuyển lời: “Cho nên em không từ chối?”
Trần Thư Âm: “Từ chối!”
Sở Thiều: “Không cho đổi ý.”
Trần Thư Âm: “?”
Cài bẫy chờ cô sao?
Thu mua cửa hàng không thành công, nhưng thu thập được một người bạn trai thực tập.
Thật vất vả Trần Thư Âm mới có thể tiêu hóa được chuyện Sở Thiều là chủ của cửa hàng vịt này, còn đang suy nghĩ chuyện nói thế nào với ba mẹ, quản lý quán bar cũng coi như công việc đứng đắn.
Không ngờ từ trong miệng của ba mẹ lại nghe được tin tức của hàng không Phong Sở.
Sở Thiều thật sự là một cậu ấm.
Mà Chu Yến Kinh cảm thấy anh quen mắt, là bởi vì thời chiến tranh ông của Sở Thiều làm phi công và đã hy sinh thân mình vì đất nước, còn để lại hình ảnh nữa.
Vài năm trước, hài cốt của ông đã được mang về và chôn cất dưới quốc kỳ của đất nước.
Sở Thiều và ông có vẻ ngoài rất giống nhau.
Sau đó một ngày.
Mạnh Đan Chi hỏi: [Vậy kế hoạch thu mua của cậu có thành công không?]
Trần Thư Âm gửi đến một icon nghiến răng nghiến lợi.
Trần Thư Âm: [Thu mua bạn trai, có tính thành công không?]
*
Độ cao của máy bay đường ngắn có quãng đường từ 6000km đến 9000km, máy bay đường dài có độ cao 8000km đến 10000km.
Như trong truyện cổ tích nói, anh là ngỗng trời.
Ngỗng trời có thể bay cao đến 9000km, lại chạm đất bên cạnh cô.
--
Tác giả nói:
Phiên ngoại đã kết thúc rồi, cảm ơn đã khen ngợi tôi.