Bình thường Tô Văn Tâm cũng không hay nói chuyện với Trần Nhã Yên.
Dù sao đối với Trần Nhã Yên mà nói, Tô Văn Tâm chỉ là mẹ kế, cô ta có thể cùng ba ruột của mình nói chuyện phiếm, nhưng tuyệt đối sẽ không muốn nói mấy lời vô nghĩa với người mẹ kế này.
Cho nên lúc này cô ta khóc lóc, cầu xin bà ấy trợ giúp, nên trực giác mách bảo với bà đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Người của nhà họ Trần này, chỉ cần là việc nhỏ Trần Đạt Hải đều sẽ tự mình xử lý.
Trần Nhã Yên dù khóc lóc nhưng vẫn không quên nhìn vẻ mặt của bà ấy, dù bà ấy có nói gì đi nữa thì cô ta cũng muốn để Tô Văn Tâm giúp mình xử lý, nếu không sẽ rất phiền phức.
“Con đừng khóc nữa, từ từ nói dì nghe đã xảy ra chuyện gì.” Tô Văn Tâm hỏi.
Nếu vấn đề lớn, bà ấy sẽ không thèm quan tâm nữa.
Mẹ kế nói giúp đỡ nói không chừng còn có chuyện không tốt hơn.
Trần Nhã Yên thấy cuối cùng bà ấy cũng chịu hỏi, nghĩ bản thân cô ta cũng chẳng thể giấu diếm được nữa, đành phải qua loa nói với bà.
…
Nửa tiếng trước, Tô Văn Tâm đã trở về.
Bây giờ, Trần Nhã Yên vẫn còn đang học trung học, nhưng mà cô ta học trường quốc tế, đều là học sinh con nhà giàu cả, Trần Đạt Hải đã bỏ rất nhiều tiền để cô ta có thể vào học.
Thành tích cô ta cũng chẳng tốt, không có chuyện gì thì kiếm chỗ đi chơi.
Hôm nay khi về nhà, nhìn thấy mấy người cảnh sát ở khu nhà, vốn dĩ Trần Nhã Yên còn chẳng thấy có chuyện gì mãi đến khi cô ta nhìn thấy hai người họ đi trên đường đến nhà cô ta.
Trong lòng Trần Nhã Yên có quỷ, không dám đi trên đường đấy nữa.
Cô ta nhìn thấy những người đó bấm chuông cửa nhà mình, là người hầu ra hỏi, nói chủ nhà không có ở nhà.
Cảnh sát hỏi: “Đây là nơi ở của Trần Nhã Yên sao?”
Người giúp việc: “Đúng thế, nhưng mà bây giờ cô ấy không có ở đây, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
“Không có gì, chỉ là có chút chuyện riêng cần hỏi cô ấy một chút thôi, nếu cô ấy không ở đây, thì ngày mai chúng tôi sẽ quay lại.”
Tim Trần Nhã Yên đập thình thịch.
Cô ta đã làm chuyện gì bản thân cô ta hiểu rõ nhất.
Chờ sau khi mấy người cảnh sát rời đi, Trần Nhã Yên mới trở về nhà, từ lúc người giúp việc nói với cô ta đến bây giờ, cô ta vẫn cứ luôn ngồi trong phòng khách chờ.
Trần Đạt Hải ở công ty, lúc trở về chắc chắn không sớm bằng Tô Văn Tâm.
Mạnh Đan Chi là con gái của bà ấy, bây giờ lại là mẹ kế của cô ta. Đây cũng không phải là vấn để Tô Văn Tâm giúp cô ta đâu nhỉ?
…
Trần Nhã Yến khóc thút tha thút thít nói: “Con chỉ chụp có bức hình mà thôi, không biết làm sao cảnh sát lại đến nhà mình… hu hu hu.”
“Có phải do chị gái báo án không ạ?” Cô ta hỏi.
Vẻ mặt Tô Văn Tâm biến sắc: “Chụp cái gì thế?”
Tình cảm của bà và Mạnh Đan Chi không được tốt, cũng chẳng ở chung với nhau nhiều. Nhưng nói thế nào Mạnh Đan Chi cũng là con gái ruột của mình, so với con gái kế cũng sẽ có khác nhau.
Trần Nhã Yên lại có thể chụp ảnh của Mạnh Đan Chi, mấu chốt là còn gửi đến trường học nữa. Bây giờ còn đến xin bà ấy giúp đỡ, xem bà ấy là kẻ ngốc hay sao đây?
“Thật sự không có gì…”
Trần Nhã Yên vẫn chưa phát hiện ra vẻ mặt của bà ấy: “Thì là ảnh chụp hôn môi thôi ạ, con tình cờ thấy được trên đường đấy.”
“Con đưa ảnh chụp cho dì xem thử.”
“Con đã xóa rồi ạ… dì, dì giúp con đi, đến năn nỉ chị gái được không ạ?”
“Thật sự xóa rồi?”
Trần Nhã Yên lấy di động đưa cho bà. “Dì à, nếu dì không tin thì nhìn đi ạ.”
Đương nhiên Tô Văn Tâm không tin rồi, nhưng quả thật bà ấy không tìm thấy ảnh chụp.
“Dì chỉ không hiểu, nếu con chụp ảnh bình thường thì làm sao cảnh sát có thể đến tận nhà tìm được chứ, chuyện này dì sẽ nói cho ba con biết.”
Bà ấy muốn biết cuối cùng là hình ảnh như thế nào.
Trần Nhã Yên không thể tin được, trước kia Tô Văn Tâm không phải như thế. Lần trước không chịu được cô ta làm phiền mang cô ta đến ghế lô gặp Chu Yến Kinh sao.
Nói cho ba cô thì thế nào, ba cô chắc chắn sẽ giúp cô.
-
Sau khi tan làm, Chu Yến Kinh mở diễn đàn trường đại học B ra xem.
Bởi vì chuyện Mạnh Đan Chi báo án, lúc này trên diễn đàn đều đang bàn luận chuyện này, trong mấy tin tức hỗn loạn ấy cũng có nhắc đến tên của Kiều Chước.
Kiều Chước đã nhuộm tóc trở lại rồi sao?
Chu Yến Kinh nhíu nhíu mày.
Anh mở bài post ra, thấy hình chụp của Kiều Chước. Tuy trong bài post mọi người đều nói về Kiều Chước, nhưng thực tế đều đang nói tên anh.
Ánh mắt của mấy em trai, em gái vẫn còn rất tốt.
Đối diện là Tưởng Đông đã ăn được nửa phần cơm, chú ý đến chút biến hóa trên mặt của cục trưởng nhà mình, lúc đầu là mất hứng nhưng sau đó lại ghét bỏ.
Ghét bỏ cái gì thế?
Không đúng, chính xác là anh đang nhìn cái gì? Cảm xúc thay đổi nhiều như thế.
Tưởng Đông và Chu Yến Kinh đã làm việc với nhau nhiều năm, nhưng anh ấy chỉ nhìn thấy cảm xúc của anh được bộc lộ vào năm đầu tiên, khi đó anh vẫn còn trẻ, đến năm thứ hai tính cách cũng dần thu bớt lại.
Nhất định là có liên quan đến phu nhân rồi.
Lúc này trong lòng anh ấy còn đang lén sử dụng tiền lương của mình để cam đoan nữa.
Kiều Chước: [Không phải cậu cho em gái uống thuốc mê chứ?]
Chu Yến Kinh: [?]
Kiều Chước: [Ngày hôm qua em ấy còn khen kiều tóc người già này của tớ đẹp, hôm nay vừa gặp nhau em ấy lại nói thích tóc đen hơn.]
Chu Yến Kinh: [Vì sao cậu lại muốn em ấy nhìn cậu?]
Kiều Chước: [Đây là trọng điểm à?]
Chu Yến Kinh: [Phải.]
Kiều Chước: [Đừng ghen, tớ chỉ muốn trở nên đẹp trai chút thôi.]
Nếu là trước kia, Chu Yến Kinh đương nhiên hiểu rõ thái độ làm người của Kiều Chước, nhưng lòng người dễ thay đổi, ai biết sau khi tốt nghiệp mấy năm bây giờ tên này đã trở thành dáng vẻ gì rồi?
Vẫn nên tìm luật sư khác đi.
Kiều Chước vẫn còn chưa biết bản thân chỉ vừa nói hai câu như thế thôi, mà công việc mới cũng sắp đánh mất đến nơi.
“Cục trưởng, anh xem cái gì đấy?” Tưởng Đông hỏi.
Chu Yến Kinh thả di động xuống, “Không có gì.”
Anh nhớ đến cái gì đấy, nói: “Cuối tuần sau khi tôi ra nước ngoài, nếu bên phía đại học B có chuyện gì, thì phải nói cho tôi biết đầu tiên.”
Tưởng Đông gật đầu.
Cuối tuần, Chu Yến Kinh sẽ ra nước ngoài để tham gia cuộc họp với mấy người cấp trên, lần đi phiên dịch này, phân công công việc so với hội triển lãm còn quan trọng hơn.
-
Chín giờ tối, Trần Hải Đạt mới trở về.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Văn Tâm và Trần Nhã Yên ngồi trong phòng khách, ánh mắt Trần Nhã Yên vẫn còn hồng hồng, có chút sưng.
Ông ta nhíu mày, Tô Văn Tâm chắc sẽ không mắng con gái ông chứ.
“Con gái anh làm chuyện gì, anh còn không biết à.” Tô Văn Tâm hỏi.
“Chuyện gì? Anh vừa mới đi xã giao xong, sao biết được chuyện gì xảy ra chứ.” Trần Hải Đạt lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Người trong nhà thôi, hai người tự mình xử lý là được rồi.
Mọi khi Tô Văn Tâm sẽ chấp nhận dáng vẻ này của ông ta, nhưng hôm nay thì không.
“Trần Nhã Yên, tự con nói hay để dì nói đây?”
Trần Nhã Yên không nói lời nào, nháy nháy mắt nhìn Trần Đạt Hải.
Tô Văn Tâm mở miệng: “Con bé chụp được hình của Chi Chi, rồi lại gửi đến bên phía trường học. Bây giờ cảnh sát đã tìm đến tận nhà rồi, anh hỏi con bé một chút cuối cùng đã chụp được hình gì.”
Lúc này Trần Đạt Hải mới hiểu được, thì ra là có liên quan đến Mạnh Đan Chi, khó trách vẻ mặt Tô Văn Tâm không tốt chút nào.
Ông ta xị mặt, “Nhã Yên, con nói thật cho ba biết.”
“Thật ra chỉ là hình bình thường thôi, con chỉ là trên đường có tình cờ nhìn thấy chị gái hôn môi đàn ông, nên chụp ảnh lại, con không có cách thức liên hệ với chị gái, đương nhiên chỉ có thể gửi đến bên trường học thôi…”
Trần Nhã Yên nói xong thì lại khóc nấc lên.
“Dì à, sao dì không tin con chứ?”
Trần Đạt Hải nhìn sang Tô Văn Tâm: “Đứa nhỏ Nhã Yên này em cũng biết đấy, còn nhỏ, suy nghĩ cũng đơn giản, chắc chắn không phải cố ý.”
Tô Văn Tâm nói: “Mặc kệ có phải cố ý hay không, kết quả đã thành ra thế này rồi, anh cảm thấy cảnh sát đến đây còn là chuyện nhỏ được sao?”
“Có thể Chi Chi cảm thấy mình bị chụp ảnh, bị xúc phạm, cho nên mới báo án.” Trần Đạt Hải đoán: “Cái này cũng dễ hiểu thôi.”
Ông ta đưa mắt nhìn Trần Nhã Yên: “Em xem, hay là thế này, anh để cho Nhã Yên đi cùng với em, đi cho Chi Chi lời giải thích, mặc kệ nói gì cũng là lỗi sai của con bé.”
“Nhã Yên, con nói đi.”
Trần Nhã Yên lập tức hiểu ra, “Con có thể đi giải thích.”
Tô Văn Tâm nhìn cô ta, Trần Đạt Hải lại ở bên cạnh nói: “Nhã Yên vẫn còn đang học trung học, còn nhỏ, lưu lại hồ sơ không tốt gì, em nói sao có thể…”
Ông ta nói nửa ngày, thái độ củ Tô Văn Tâm cũng dịu xuống.
“Gặp mặt giải thích, xem Chi Chi nói thế nào, em không ép con bé.”
Trần Đạt Hải lập tức nói: “Đương nhiên, đương nhiên.”
Nể mặt của mẹ ruột, Mạnh Đan Chi cũng không thể tuyệt tình được.
-
Tô Văn Tâm không tìm Mạnh Đan Chi, uyển chuyển tìm đến Chu Yến Kinh, nói: “Nhã Yên đã đồng ý với dì sẽ gặp mặt giải thích.”
“Con giúp dì chuyển lời cho Chi Chi chút nhé.”
Lúc này Chu Yến Kinh vẫn đang ngồi trên giường.
Anh suy nghĩ một chút, mới nhớ đến Trần Nhã Yên là người nào.
Là người không có gì quan trọng cả, chưa bao giờ anh đặt trong đầu cả, có thể nhớ kỹ cô ta là do ngày đó có quan hệ với Mạnh Đan Chi.
Chu Yến Kinh nhìn sang người bên cạnh, Mạnh Đan Chi đang xem lại mấy video mà cô đã quay trước đấy, video mới đăng gần đây lượt xem đã lên đến một triệu lượt rồi.
Lúc này cô đang vô cùng đắc ý.
Chu Yến Kinh cúi đầu, trả lời: [Dì Tô đã xem qua ảnh chụp chưa ạ?]
Tô Văn Tâm: [Con bé nói xóa rồi, nói là ảnh chụp hôn môi.]
Chu Yến Kinh nghĩ, nếu bà ấy biết nội dung cụ thể là gì thì không còn gì để nói nữa, có thể đối với một số người nào đó, gia đình mới sẽ quan trọng hơn những người cũ.
[Cô ta trưởng thành rồi sao?]
Tô Văn Tâm nghĩ rằng, anh đang nói đến vấn đến là người lớn rồi còn làm chuyện xằng bậy, nên nói với anh rằng, Trần Nhã Yên đã đủ tuổi trưởng thành vào tuần trước..
Nhà họ Trần có một người con gái, nên lễ trưởng thành của con gái cũng làm rất lớn, nhưng nếu so với nhà của Trần Thư Âm thì đương nhiên cũng bình thường thôi.
Đó là Trần Thư Âm, họ đã gặo nhau khi lên tầng ăn cơm.
Chẳng qua Trần Thư Âm cũng lười phản ứng với bọn họ, Trần Đạt Hải mời, cô ấy cũng chẳng đi, mấy chuyện thế này cô ấy cũng chẳng nói với Mạnh Đan Chi làm gì.
Chu Yến Kinh: [Dì có thể tự mình nói.]
Chuyện này anh không muốn nhúng tay vào.
Ngoại trừ người liên quan đến bức ảnh chụp đấy, mọi chuyện đều thuộc quyền quyết định của Mạnh Đan Chi.
Tô Văn Tâm: [Con còn không biết sao, trước kia con bé đã kéo dì vào danh sách đen rồi, sau đó dì cũng chẳng dám tìm con bé nữa.]
Chu Yến Kinh quả thật chẳng biết chuyện này.
[Con thử xem.]
[Chỉ là dì Tô à, con không biết dì làm cách nào để vừa lòng hai bên, trên thế giới không có chuyện nào tốt như thế.]
Ngồi trước màn hình, vẻ mặt Tô Văn Tâm vô cùng xấu hổ.
[Mặc kệ có nói thế nào, thì giải thích là đúng, trong lòng Chi Chi cũng sẽ thoải mái một chút.]
Để cho người nhỏ hơn nói lý với mình, thật sự bà không còn mặt mũi nào nữa.
Trần Nhã Yên tiến lên: “Dì à, sao rồi.?”
Từ lúc bà hỗ trợ giúp đỡ thì trên mặt cô ta chẳng còn vẻ đau buồn nửa rồi, đương nhiên cô ta biết được nước mắt nên dùng ở đâu.
Nhìn thấy tên Chu Yến Kinh trên màn hình, Trần Nhã Yên ngạc nhiên.
Không phải tìm Mạnh Đan Chi sao, sao lại tìm anh ta rồi?
Lần này có thể gặp lại anh không? Rất muốn nhìn thấy khuôn mặt kia, nhưng anh nói chuyện quá khó nghe, nếu gặp lại lần nữa, không biết bản thân nên nói gì mới phải.
Nếu… đối tượng anh bảo vệ là cô ta, chắc là sẽ rất tốt.
“Gấp cái gì.” Tô Văn Tâm thu tính tình tốt của mình lại.
Trần Đạt Hải ôm lấy bả vai bà ấy, nói: “Chi Chi chỉ là chưa buông bỏ được thôi, nếu không chắc chắn sẽ rất gần gũi với em.”
Tô Văn Tâm thích nghe những lời này.
Bà ấy nhớ đến gì đấy, cũng đúng lúc này mà nói luôn: “Đúng rồi, qua hai ngày nữa là đám giỗ của anh ấy, em tính năm nay sẽ qua đấy.”
Trong phòng khách an tĩnh lại.
Câu nói “Chồng trước có gì tốt mà tế bái” của Trần Nhã Yên vẫn chưa nói ra được, đã bị ánh mắt của Trần Đạt Hải làm nuốt ngược vào trong.
“Đương nhiên.” Ông ta nói: “Anh cũng muốn đi cùng.”
Tô Văn Tâm chần chờ: “Anh không nên đi thì tốt hơn.”
Dù sao chuyện năm đó, nói ra dù sao cũng không tốt.
Trần Đạt Hải thở dài: “Vậy em đi một mình vậy, anh chỉ không yên tâm, nhưng mà nhà họ Mạnh đối với em như thế chắc không làm gì đâu, em đi đi.”
Ông ta đương nhiên không muốn đi, chỉ là diễn một chút.
-
“Hóa ra làm giáo viên cũng thật tốt.”
Mạnh Đan Chi đã trả lời một đống bình luận về việc thêu thùa rồi, nếu không phải lúc này đã lên giường, cô muốn mình tự tay đi thêu gì đấy.
Tấm bình phong kia còn một nửa nữa mới xong.
Ba mẫu thiết kế sườn xám của cô đã hoàn thành rồi, tuần sau, cô sẽ làm nó vào buổi sáng và buổi tối, trong vòng một tuần là xong.
Đến lúc đó cùng Trần Thư Âm đến đoàn làm phim để trải nghiệm cuộc sống hai ngày.
Thấy Chu Yến Kinh đang nhìn mình chằm chằm, Mạnh Đan Chi hỏi: “Anh nhìn em làm gì thế?”
Chu Yến Kinh nói: “Đã tìm được người chụp ảnh rồi.”
Mạnh Đan Chi lập tức đến gần anh, “Ai thế ạ?”
Cảnh sát vẫn chưa nói cho cô biết, chắc là vẫn chưa thể xác định được.
“Trần Nhã Yên.” Chu Yến Kinh nói.
Nghe từ miệng anh nói ra cái tên này, Mạnh Đan Chi đã chẳng thèm nể mặt, “Lại là cô ta sao, có phải đầu óc cô ta có vấn đề hay không thế?”
Chu Yến Kinh suy nghĩ lát rồi mở miệng: “Mẹ em nói, để cho cô ta gặp mặt em nhận lỗi.”
“…”
“Sao bà ấy lại rảnh như thế.” Mạnh Đan Chi tắt di động.
Từ “bà ấy” này đương nhiên nói Tô Văn Tâm.
Chu Yến Kinh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Người nhỏ tuổi nhận lỗi, nhưng người lớn tuổi ra mặt, nhìn thế nào cũng không đến lượt Tô Văn Tâm, hơn nữa bà ấy là mẹ của Mạnh Đan Chi lại ra mặt giúp đỡ người gây ra chuyện là kiểu gì đây.
“Còn để anh nói với em.”
Mạnh Đan Chi cong môi: “Sao lại không tự bản thân nói với em.”
Chu Yến Kinh nhắc nhở: “Em kéo bà ấy vào danh sách đen rồi.”
Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt. “Phải không… hình như thế đấy.”
Rất lâu trước kia, vừa nói thế trong đầu lại nhớ lại, lý do để kéo bà ấy vào danh sách đen cô cũng chẳng còn nhớ rõ.
“Em không muốn nghe giải thích.” Mạnh Đan Chi đụng đụng cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh Yến Kinh, nếu là anh, chẳng lẽ anh muốn sao?”
Chu Yến Kinh thật sự rất thích cô bộc lộ cảm xúc của mình với anh như thế này.
Anh tự hỏi một lát, rồi nói: “Là anh, anh sẽ đi.”
Mạnh Đan Chi lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt “Sao anh có thể đồng tình với người khác thế này chứ”, “Không phải anh và em có chung một mối thù à”, “Anh là đồ tồi”.
“Chu Yến Kinh, tối nay anh ngủ trên mặt đất đi.”
“Không phải ai nói lời xin lỗi cũng sẽ nhận được sự tha thứ.”
Hai người đồng thời nói ra cùng lúc.
Mạnh Đan Chi ngại ngùng ngẩng đầu lên, hiểu lầm anh, Chu Yến Kinh chẳng thể che giấu ý cười trong mặt, không nhịn được khẽ bật cười.
Tiếng cười của anh thật dễ nghe.
Có vẻ như là ý tưởng chẳng tốt lành như lại hợp với sự thèm ăn của Mạnh Đan Chi.
Chu Yến Kinh: “Cô ta giải thích là chuyện của cô ta, em tố cáo là chuyện của em.”
Anh tạm ngừng, “Anh hỏi rồi, cô ta đã trưởng thành rồi.”
Mạnh Đan Chi đương nhiên hiểu ý tứ này của anh, sợ hãi than: “Anh Yến Kinh này, anh đây là lừa người vào tròng đấy.
Nhưng cô thích như thế đấy.
“Vậy anh đồng ý thay em đi, nếu không ngày mai em đến xem cô ta có thể diễn xuất thế nào trước mặt em.”
Ánh mắt Chu Yến Kinh dần di chuyển, mở di động ra, rũ mắt đánh chữ.
Một lát sau, lại thả trên đầu giường.
“Ngủ đi.” Ánh mắt Chu Yến Kinh dừng lại trên váy ngủ của cô chớp mắt, “Hôm nay em mặc váy ngủ mới mua sao?”
Cái gì mới mua, tuần trước cô mới mặc qua…
Mạnh Đan Chi phát hiện không đúng, đây là lấy cớ, vén chăn muốn xuống giường.
“Em muốn đi nhà vệ sinh.”
Chu Yến Kinh giữ lấy mắt cá chân của cô, kéo cô lại.
“Ngày mai còn chuyện chính phải làm.”
Mạnh Đan Chi lấy lý do hôn môi mà không làm chuyện khác để biện hộ, còn hại cô ngày suy nghĩ, đêm về mộng xuân.
“Không tính là chuyện lớn.” Chu Yến Kinh trả lời.
“Anh cảm thấy em thêu cho anh mấy chục cái cà vạt cũng không tính là chuyện lớn sao?” Mạnh Đan Chi trong cái khó ló cái khôn nói.
Chu Yến Kinh ngừng tay, nhìn vẻ mặt của cô: “Thật sự sao?”
Mạnh Đan Chi nhìn anh cười: “Đương nhiên.”
Mặc kệ trước đây thế nào, hôm nay anh cũng đều nỗ lực như thế, chút chuyện nhỏ này cũng chẳng tính là gì. Về phần trước đây nói rằng anh không xứng ra sao, cô đã bỏ ra sau đầu rồi.
Chu Yến Kinh: “Lời nói trên giường, có độ tin tưởng không cao lắm.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Đây là lời nói trên giường của một người đàn ông sao?