Lời nhắc nhở này khiến Mạnh Đan Chi cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bình thường cô vẫn luôn mang, thứ nhất là do thói quen, thứ hai quả thật có tác dụng dùng để chắn hoa đào.
Ít nhất bây giờ mấy em trai thay nhau thổ lộ với cô đã không còn nữa.
Dù sao ngoài miệng của mấy bạn học trong đại học B nói không tin cô đã đính hôn, đã có chồng chưa cưới, nhưng thực tế thà rằng tin vào cái này còn hơn không.
Huống chi, Mạnh Đan Chi cũng chính miệng thừa nhận.
Mặc kệ có như thế nào, dù sao cô cũng từ chối câu hỏi của anh: [Anh Yến Kinh này, những lời này anh để dành nói với bản thân mình đi.]
Thời gian anh không đeo nếu so sánh có thể nhiều hơn cô nữa đấy.
Tuy rằng chuyện này có thể giải thích được.
Chu Yến Kinh: [Chúng ta.]
Anh không có phủ nhận.
Mạnh Đan Chi cảm thấy câu trả lời này có chút thú vị, cô định sẽ trả lời anh bằng một tấm ảnh cô vừa mới chụp. Hôm nay cô mặc nó cảm thấy rất đẹp.
Đột nhiên điện thoại rung lên, là Chu Yến Kinh gọi đến.
“Hôm nay tự mình về sao?” Chu Yến Kinh hỏi.
“Ừm.”
Hơn nữa vốn dĩ chỗ này cách căn hộ cũng không xa.
Mạnh Đan Chi chuyển đề tài: “Anh Yến Kinh này, anh nói đi ra ngoài, là ra ngoài nào thế, em không biết.”
Cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Chu Yến Kinh thấp giọng nói: “Ra khỏi cửa.”
Mạnh Đan Chi nhịn cười, hỏi: “Vậy bây giờ anh đang đeo sao?”
Chu Yến Kinh: “Đeo.”
“Thật à?” Mạnh Đan Chi không ngờ đến chuyện này, bởi vì trước kia anh nói đi làm đeo thì không tốt. Bây giờ lại chỉ cách giờ tan làm của anh mới vài phút thôi mà.
“Lừa em làm gì.” Chu Yến Kinh cười khẽ.
Mạnh Đan Chi bỗng nghẹn lời.
Chu Yến Kinh đã mở miệng luôn rồi: “Em thì sao?”
Mạnh Đan Chi: “Đeo…”
Chu Yến Kinh: “Không thấy.”
Mạnh Đan Chi lập tức phản bác: “Em cũng chẳng thấy của anh.”
Chu Yến Kinh thuận miệng nói: “Video call?”
Mạnh Đan Chi lập tức đưa mắt nhìn Hứa Hạnh, “Không cần.”
Hôm nay tâm trạng của anh dường như rất tốt, đeo cái nhẫn thôi mà, còn chủ động muốn gọi video call nữa, như là đang nghiêm túc muốn nói chuyện với cô ấy.
Đeo thì đeo thôi.
“Vì sao hôm nay không cần đón?” Chu Yến Kinh mở miệng nói lần nữa.
“Hôm nay em lên tin hotsearch.” Mạnh Đan Chi có chút ý muốn khoe với anh: “Có không ít người có trong cửa hàng… nhiều người nhìn.”
Nhiều người nhìn sao?
Chu Yến Kinh híp mắt: “Đã biết.”
Mạnh Đan Chi không phát hiện ra ý tứ của chữ “biết” của anh: “Cho nên tối hôm nay em tự mình trở về.”
Chu Yến Kinh ừm, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Tưởng Đông ngồi trong xe nghe thì hiểu rõ, cũng đoán ra chút chút ---
Phu nhân nói không cần đón, cục trưởng thấy không vui.
Nhưng không vui này, không ai nhìn ra được.
“Anh xem phỏng vấn của em rồi.” Bỗng nhiên Chu Yến Kinh nói.
Mạnh Đan Chi lập tức cong môi: “Vậy anh xem hơi muộn rồi, buổi sáng đã được công bố rồi.”
Chu Yến Kinh nghe ra sự vui mừng của cô, mỉm cười: “Không muộn, đúng lúc thấy được nhiều bình luận rất có ý tứ.”
“Là thế à, bạn bè trên mạng khen em.”
Lúc này giọng cô rất ngọt ngào, giống như bình thường đang khoe khoang với anh.
Chu Yến Kinh rũ mắt: “Đúng.”
Mạnh Đan Chi lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, phóng viên Hà có nói buổi tối còn có tin tức nữa, trong căn hộ của anh không có TV.”
Chu Yến Kinh: “Trách anh.”
Mạnh Đan Chi: “Thôi quên đi, dù sao cũng có thể xem di động.”
Cô cũng không phải nhiều yêu cầu như thế, chỉ là thuận miệng trách móc Chu Yến Kinh một chút thôi.
Sau khi cúp máy, Mạnh Đan Chi ngồi một lát, lại chụp bàn tay mình lại, gửi cho Chu Yến Kinh: [Không lừa anh nha.]
Cô chờ anh trả lời lại.
“Tinh” một tiếng.
Chu Yến Kinh: [Hình ảnh.]
Anh cũng gửi lại ảnh chụp cho cô.
Nhìn phong cảnh chắc là đang ở trong xe, là cách thức chụp ảnh của vô số đàn ông bình thường, da anh có chút trắng trắng, vô cùng nổi bật trên quần tây trang màu tối.
Chiếc nhẫn tròn tròn trên ngón tay phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Bà chủ!”
Mạnh Đan Chi lập tức khóa màn hình.
Hứa Hạnh đang ở ngoài quầy, chen đầu qua nhìn: “Nhìn gì thế, xuất thần như thế có phải là đàn anh Chu không?”
Mạnh Đan Chi giả vờ bình tĩnh: “Sao cậu biết?”
Hứa Hạnh đắc ý rung đùi: “Tớ còn không biết sao, bà chủ, tớ chưa từng thấy cậu cùng người khác nói chuyện mà vui vẻ thế này.”
“Nói chuyện với cậu tớ cũng vui vẻ.” Mạnh Đan Chi nói.
“Không giống.” Hứa Hạnh nghiêm túc: “Cậu sẽ khoe với tớ sao? Không đúng, cậu sẽ nói rất nhẹ nhàng, không giống như bây giờ.”
Cô ấy không biết miêu tả thế nào mới đúng.
Nhưng trạng thái của Mạnh Đan Chi bây giờ không giống với dáng vẻ độc thân trước kia nữa.
Mạnh Đan Chi nhìn vào màn hình di động đang phản chiếu dáng vẻ của mình, cô nhìn không ra được dáng vẻ mà Hứa Hạnh miêu tả, nhưng cô ấy sẽ không nói dối chứ.
Thật sự không giống sao?
Rõ ràng như thế à?
-
Mạnh Đan Chi nói chuyện với Hứa Hạnh xong, cũng đã qua mấy phút rồi, vội vàng nhớ đến cô hình như chưa trả lời tin nhắn của Chu Yến Kinh.
Cô mở ra, nghĩ nghĩ.
[Hôm nay, anh Yến Kinh thật ngoan.]
Chu Yến Kinh có thể sẽ thẹn quá hóa giận hay không.
Đáng tiếc Mạnh Đan Chi không có thời gian cân nhắc đến suy nghĩ của anh, bởi vì Mạnh Chiếu Thanh gọi điện đến: “Chi Chi, anh đang xem tin tức.”
“Ông nội cũng thấy sao?” Mạnh Đan Chi cười hỏi.
“Đúng.” Mạnh Chiếu Thanh cũng cười: “Em ở trong video trong thật ngoan.”
“…”
Từ này khi nãy cô vừa mới dùng trên người Chu Yến Kinh xong. Mạnh Đan Chi nghi ngờ cảm giác Chu Yến Kinh khi nghe thấy có phải cũng giống như cảm giác lúc này của cô hay không.
“Sáu giờ rưỡi tối hôm nay, truyền hình vệ tinh Ninh Thành cũng sẽ phát đấy, anh nhớ mở cho ông nội xem nha, nhất định phải xem đấy.”
Mạnh Chiếu Thanh: “Được.”
Sau khi nói mấy câu, anh ấy mới nói: “Tháng này ông nội mới kiểm tra sức khỏe tổng quát, có chút cao huyết áp.”
Mạnh Đan Chi nhíu mi: “Ông nội cũng chẳng ăn cái gì mà?”
“Tuổi lớn, mắc bệnh đấy cũng bình thường thôi.” Mạnh Chiếu Thanh nói: “Vẫn tốt, khống chế tốt là được, cho nên chuyện đồ cưới kia anh vẫn chưa nói, chờ sau khi có kết quả lại nói sau đi.”
“Như vậy cũng tốt.” Mạnh Đan Chi nhẹ nhàng thở ra.
Chưa có kết quả, nói không chừng ông nội cũng phải suy nghĩ.
Mạnh Chiếu Thanh: “Anh đoán chắc cũng nhanh thôi, đến lúc đó em và Yến Kinh cùng nhau về đi, có em sẽ tốt hơn một chút.”
Mạnh Đan Chi: “Được ạ.”
Cô cũng đã lâu chưa về nhà ăn cơm rồi.
Nhưng mà hai ngày này chắc không có thời gian, cô phải trao đổi với nhà xưởng về sườn xám thu đông, thêm chuyện lên chuyện hotsearch nên cô còn phải quản lý tốt tài khoản của mình nữa.
Còn có mấy chục cà vạt của Chu Yến Kinh nữa…
Mạnh Đan Chi tính toán sơ qua một chút, tháng này cô sẽ khá bận rộn.
“Chiếu Thanh, có phải con đang nói chuyện với Chi Chi không? Ông đã không cho con nói rồi, con còn nói---” Giáo sư Mạnh bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Không có, ông nội ông nghe nhầm rồi.”
“Lỗ tai ông vẫn còn tốt lắm!”
Mạnh Chiếu Thanh bất đắc dĩ, di động bị giáo sư Mạnh đoạt lấy: “Chi Chi, con đừng nghe nó nói bậy, thân thể ông rất tốt.”
Mạnh Đan Chi cười rộ lên: “Ông nội, cái này của ông gọi là giấu đầu lòi đuôi.”
Ông cụ à một tiếng: “Phải không?”
Ông trừng mắt nhìn Mạnh Chiếu Thanh, người đằng sau nhún vai.
Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Đúng thế, anh trai chưa nói gì hết á, con biết thân thể ông tốt, nhưng mà cũng không thể thường xuyên tức giận được.”
“Biết biết.”
Cuối cùng Mạnh Chiếu Thanh cũng cầm lại được di động của mình: “Hôm nay cúp trước nhé.”
“Được ạ.”
-
Sáu giờ rưỡi, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh ăn xong, cô trở về căn hộ.
Vốn dĩ cô nghĩ Chu Yến Kinh có thể ăn ở bên ngoài rồi, hoặc là đến tiệc tùng cùng với bọn Tô Khản gì gì đó.
Không ngờ khi vừa mở cửa, đã thấy người đàn ông kia đang ngồi trong phòng khách.
Nhất là khi trong phòng khách còn không bật đèn, miếng vải màu đen dày, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh, dọa cô giật cả mình.
“Chu Yến Kinh, anh đang giả quỷ sao?”
Chu Yến Kinh nâng mắt, “Đóng cửa.”
Mạnh Đan Chi đổi giày, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, cũng không phải do đèn bật sáng, cô xoay người thấy rõ sự thay đổi trên bức tường trong phòng khách.
Vốn dĩ ở đây có một bức thư pháp của giáo sư Mạnh.
Chính xác là lúc ấy sau khi đính hôn xong, giáo sư Mạnh tự tay viết “Một đời hòa thuận vui vẻ”, đưa cho Chu Yến Kinh, anh vẫn luôn đặt ở nơi này.
Bây giờ đã thay thành một tấm màn chiếu.
Mạnh Đan Chi ngạc nhiên: “Hôm nay mới mua sao?”
Chu Yến Kinh trả lời: “Rất rõ ràng mà, ngày hôm qua vẫn chưa có.”
Đây là thừa nhận.
Mạnh Đan Chi nghĩ cô tối nay mới trách móc chỗ này của anh không có TV, không ngờ anh thế mà chẳng nói lời nào đi mua màn hình chiếu.
Màn hình chiếu bây giờ dùng tốt hơn TV nhiều.
“Đến đây.” Chu Yến Kinh đưa mắt sang, “Thời sự sẽ nhanh chóng bắt đầu đấy.”
“Nói bậy.”
Mạnh Đan Chi nhanh chóng nhìn đồng hồ, bây giờ mới có sáu giờ bốn mươi.
Cô hệt như con bướm nhanh chóng bay đến sofa, ánh mắt lướt ngang qua cái thùng lớn bà ngoại để lại, thúc giục: “Truyềnh hình vệ tinh Ninh Thành, truyền hình vệ tinh Ninh Thành.”
Cũng khéo thật, truyền hình vệ tinh Ninh Thành vừa lúc đang nói cái này.
Người dẫn chương trình mặc trang phục nghiêm túc, mang theo vẻ mặt tươi cười nói về văn hóa truyền thống, tim Mạnh Đan Chi bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Cô không nhớ bản thân mình trước kia có từng nhìn thấy bà ngoại ở trên TV hay không.
Thời đại đó của bọn họ, cảm thấy lên TV sẽ rất vinh dự, không lên đấy cũng không sao cả, nhưng cô đã thay mặt bà ngoại làm điều này rồi.
Lời dẫn qua đi, trên màn hình xuất hiện đoạn trích video phỏng vấn kia.
Rõ ràng đã thấy qua, Mạnh Đan Chi vẫn xem không chớp mắt. Tổng cộng chỉ có một phút đồng hồ, nhưng cô đã rất vui vẻ.
Ngay sau đó, tin tức đã được chuyển đến một sự kiện khác.
Mạnh Đan Chi quay đầu, vô cùng nghiêm túc: “Anh Yến Kinh, anh thật tốt.”
Tuy là lời nói thật, nhưng nghe thế này cũng giống như đang phát thẻ người tốt vậy, Chu Yến Kinh liếc mắt sang: “Ba chữ phía sau có thể đổi.”
Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Đổi thành cái gì?”
Nhìn hành vi của anh hôm nay, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Chu Yến Kinh: “Đây là vấn đề em phải tự hỏi mình.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Thế đổi thành anh trai đi.”
“Yến Kinh… Anh, anh Yến Kinh.” Cô vô cùng có lệ nói hai câu, lại chuyển thành giọng Ninh Thành, mềm mại kêu hai tiếng anh trai.
Giọng nói được phát ra từ trong đóa hoa mới nở, mềm mại, dịu dàng.
Nếu lỗ tai Chu Yến Kinh có thể ngửi được, chắc giờ phút này anh đã bị mùi hoa bao phủ rồi.
“Thế nào?” Mạnh Đan Chi hỏi.
Chu Yến Kinh hoàn hồn, chống lại đôi mắt trong sáng đầy gợn sóng của cô: “Còn được.”
Mạnh Đan Chi hừ một tiếng, lại còn dùng từ “Còn” nữa?
Anh đúng là thiếu đánh.
Chu Yến Kinh nở nụ cười, ánh sáng mờ tối của màn hình chiếu dừng lại trên gương mặt của anh, ngay cả màu mắt của anh cũng không rõ ràng nữa.
-
Khó có lúc nào Mạnh Đan Chi và anh lại có thể yên tĩnh vào ban đêm như thế này.
Lúc này còn sớm, hai người làm tổ trong phòng khách xem [A Little Thing About First Love], là bộ phim từ mười một năm trước.
Mạnh Đan Chi hỏi: “Khi anh học trung học, cũng giống thế sao?”
Giọng Chu Yến Kinh vô cùng kiên định: “Chắc thế.”
Mạnh Đan Chi vô cùng rõ ràng nói: “À, em cũng như thế.”
Chu Yến Kinh nghe được thì khóe môi cong lên: “Thật khéo.”
Ha ha, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng không nhịn được mà cười lên, bị anh trêu ghẹo như thế, cô khẽ đẩy anh một cái, rời khỏi sô pha về phòng rửa mặt.
Tối nay không khí vừa phù hợp.
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi còn tưởng bọn họ vừa mới “không lên lớp”, không ngờ Chu Yến Kinh đã kéo cô lại gần hôn sâu, nhưng không có làm chuyện khác.
Cô vui vẻ, tự do, ngủ một giấc đến hừng đông.
Chu Yến Kinh ngồi trên giường đeo đồng hồ, Mạnh Đan Chi nằm ở bên kia giường xem xét.
Qua một lát, anh vẫn còn chưa đi.
Mạnh Đan Chi tính hối thúc anh, thấy anh lấy nhẫn ra, bản thân tự mình đeo vào – diễn trò trước mặt cô.
“…”
Có phải đang muốn ám chỉ cô hay không?
Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Đan Chi đều bận chuyện trong cửa hàng.
Cô đã gửi mẫu thiết kế sườn xám cuối cùng cho Trương Sính Vũ, Trương Sính Vũ cũng không có ý kiến gì, để cô nhanh chóng làm ra thành phẩm, anh ấy cần gấp.
Mọi việc cũng đã bàn xong với nhà xưởng, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo.
Vài ngày trôi qua, ngày hôm qua có khách hàng yêu thích sườn xám đặt hàng, nhưng lại không có đủ hàng để bán cho nhóm khách hàng này.
Về phần cửa hàng trên mạng, Mạnh Đan Chi chuẩn bị lên đơn đặt hàng, gần như cô không còn chút sức lực nào.
Độ nổi tiếng cũng dần dần biến mất.
Người qua đường đến cửa tiệm để gặp cô cũng ngày càng ít đi, cuối cùng trở về thái độ bình thường nhưng cô cùng đã có một số khách hàng cố định trên mạng rồi.
Về phần trường học —
Các học sinh còn đang suy nghĩ đàn chị Mạnh trong video hình như không có mang nhẫn, có phải đã trở về dáng vẻ độc thân rồi hay không, nhưng cùng ngày có người đi đến trong tiệm nhìn.
“Mạnh Đan Chi độc thân” trở thành một từ không tưởng.
Ngày đó cô thêu xong cà vạt thứ mười cho Chu Yến Kinh, trong trường học cũng bắt đầu chọn giáo sư hướng dẫn luận văn, trước kia cô có nghĩ đến, tính đến gặp giáo sư đó.
Người trong trường học hôm nay nhiều hơn ngày bình thường.
Mạnh Đan Chi còn nhìn thấy Trịnh Tâm Nhiễm, khi cách gần một tháng không gặp, cô ta hình như béo hơn trước kia một chút, xem ra thực tập rất vui vẻ.
Thấy cô, Trịnh Tâm Nhiễm rất khẩn trương.
Nhất là khi thấy Mạnh Đan Chi vẫn luôn xinh đẹp và rạng rỡ như cũ, lần trước cô ta cũng nhìn thấy đoạn phỏng vấn của Mạnh Đan Chi, cả đêm không ăn cơm.
Nhưng giảm béo quá khó.
Hứa Hạnh lén nói: “Cô ta có phải có thêm chút thịt rồi không?”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Nhưng mà, nhìn trông có sức sống hơn trước kia một chút.”
Hứa Hạnh ừm nói: “Quả thật không còn công kích mạnh mẽ như trước, đã lâu chưa thấy, còn có chút nhớ mong những ngày cũ cũng cô ta cãi nhau đấy”
Ba người cuối cùng từ trong văn phòng đi ra.
Mạnh Đan Chi về trường, trong diễn đàn trường học đã có người chụp ảnh tình cờ gặp rồi đăng lên, đã lâu không có ảnh chụp mới, cho nên mọi người đều nhiệt tình bàn tán.
“Đàn chị đính hôn mới mấy tháng chứ, tớ còn chưa gặp được nửa kia.”
“Cười chết mất, lần trước tớ xem phỏng vấn, còn tưởng đã giải trừ hôn ước rồi.”
“Vẫn còn độc thân sao?”
“Tôi nhìn thấy tấm ảnh chiêu sinh của đại học B chụp, kết quả vừa vào trường chưa bao lâu đã nghe được tin đính hôn, ai thảm hơn tôi chứ?”
Trong diễn đàn tân sinh viên, nhóm em trai khóa dưới đã bắt đầu so xem ai thảm hơn ai rồi.
Lúc trước ngoại trừ vào mấy nhóm tân sinh viên này để giải thích nghi ngờ thì Hứa Hạnh không còn lui đến nữa.
Nhìn thấy mấy trăm tin nhắn, cô ấy cười muốn điên luôn.
Tất cả mọi người đều chờ đợi Mạnh Đan Chi khôi phục về trạng thái độc thân, đáng tiếc, không có khả năng, đàn anh Chu phải thành công!
Hai người mới từ tầng lầu dạy học đi ra.
Mấy nam sinh đã đứng trên ban công lớp học: “Đàn chị!”
Mạnh Đan Chi cười dịu dàng: “Làm sao thế?”
Cách nam sinh đẩy đẩy nhau, cuối cùng cũng có một người bước lên một bước: “Đàn chị, cái kia —”
Cậu ta cảm thấy xấu hổ, quơ quơ tay, ám chỉ hỏi: “Nhẫn của chị khi nào thì đổi?”
Mấy bạn cùng phòng đứng phía sau tức giận đánh lưng cậu, hỏi mấy vấn đề rác rưởi này làm gì, sớm biết rằng đương sự sẽ không thể nào lên tiếng phát biểu được.
Cậu nam sinh vừa hỏi ưỡn thẳng ngực, quay đầu lại trừng bạn cùng phòng.
Vấn đề được hỏi rất tốt mà, nhẫn đính hôn biến mất không phải trở về dáng vẻ độc thân à.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa mới kết thúc, mọi người nối đuôi nhau đi ra.
Nhìn thấy mấy người đứng đằng kia, có người giả vờ đi ngang qua, đi đường vô cùng chậm, có người dựng thẳng lỗ tai lên, dừng bước lại.
Thế khi nào thì mất?
Mạnh Đan Chi kinh ngạc, trước đấy không phải nói là chồng chưa cưới của cô là giả sao, không tin sao?
Đây đều là sự thật, cô đã đính hôn rồi đấy.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương long lanh trên ngón tay, vấn đề này cô không biết đáp án.
Nhưng trước đó nhà họ Chu đã hối đi lĩnh chứng rồi, chắc là sẽ không lâu đâu. Đến lúc đó nhẫn đính hôn cũng thay đổi rồi.
Cho nên Mạnh Đan Chi cười: “Nhanh thôi.”
“?!”
Người nghe lén thì mừng như điên, may mà hôm nay không trốn học.
Xem ra mọi người có cơ hội rồi!
Cả hai bên đều đang hiểu lầm lẫn nhau, hơn nữa tin tức này truyền đi ngày càng rộng.