Khi biết được Mạnh Đan Chi mẹ tròn con vuông, fan vô cùng vui vẻ.
Trước đó không lộ một tin tức nào, các cô ấy đều nghĩ không có khả năng, không ngờ mấy tháng trôi qua, thế mà lại thành kinh hỉ.
Chờ Mạnh Đan Chi đăng ảnh cô và Chu Yến Kinh mỗi người nắm một bàn tay của hai bạn nhỏ, tim của mọi người cũng thấy rung động.
[Hu hu hu thật đáng yêu!]
[Nằm trong bàn tay bên trái của Chu tiên sinh chắc là công chúa nhỏ!]
[Tôi không thể nào phân rõ đâu là anh trai và đâu là em gái cả…]
[Vấn đề ở đây là, nhũ danh của cục cưng là gì thế?]
[Tôi nghi ngờ Chi Chi và Chu tiên sinh suy nghĩ tổng cộng được cả trăm cái tên rồi ha ha ha ha]
[Có lý, không biết đặt làm sao khi không biết giới tính cả.]
Nhóm fan còn đang suy nghĩ tên, thì Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đã bắt đầu chọc ghẹo cục cưng dậy rồi.
Con nít là sinh vật đáng yêu nhất trái đất này, bọn họ cũng không biết bản thân mình lại thích con nít như thế.
Thời gian một ngày trôi qua, khiến cho Mạnh Đan Chi sợ hãi chính là, sau khi hai cục cưng dần nảy nở, thì biến thành hai cục cưng thật xinh đẹp.
Nhất là ánh mắt, như hai viên ngọc đen nhánh.
Đối với tên của cục cưng, lúc trước Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh suy nghĩ không ít, thậm chí còn nhờ đến sự giúp đỡ của giáo sư Mạnh và ông cụ Chu.
Đương nhiên hai người hy vọng nhiều ở chỗ giáo sư Mạnh hơn.
Giáo sư Mạnh suy nghĩ tận mấy tháng, cho dù không biết giới tính của cục cưng, nhưng ông lựa chọn tên cho nam nữ đều dùng được.
Cho nên sau khi sinh hạ long phượng thai, đã quyết định con gái tên là Dao Hoa, con trai tên là Ôn Du, ngụ ý đều giống như nhau.
Tay của Dao Hoa luôn nắm chặt lại, mỗi ngày phần lớn thời gian đều dành để ngủ, ăn uống cũng rơi vãi khắp nơi, thỉnh thoảng lại khóc ré lên,
Mạnh Đan Chi thích bàn tay nhỏ của cô bé, so với cô còn nhỏ hơn nhiều.
“Tiểu Hoàn nhi, Hoàn Hoàn?”
Tiểu Dao Hoa nghe thấy mẹ gọi nhũ danh của mình, mở mắt ra, nắm lấy ngón tay của mẹ mình, hé miệng phun một chút… phụt phụt.
Tên này vẫn là do Mạnh Đan Chi ngẫu nhiên nghĩ ra.
Ngày đó Trần Thư Âm đến đây thăm hai nhóc, trên đường gặp được bà lão bán hoa, vì thế rất công bằng mua hai bó mang đến.
Ngày thường Tiểu Dao Hoa hay trợn mắt nhìn chằm chằm vào bình hoa.
Vì thế Mạnh Đan Chi đã nghĩ xong tên, cứ kêu Hoàn Hoàn đi.
Thật ra Trần Thư Âm cảm thấy Tiểu Hoàn Nhi rất dễ nghe, nhưng Mạnh Đan Chi cảm thấy Hoàn Hoàn dễ gọi hơn, hai chữ cũng tiện.
Anh trai Ôn Du thì hoàn toàn khác biệt.
Cậu nhóc ngược lại mỗi ngày đều trợn mắt nhìn người.
Chu Yến Kinh đi làm, Ôn Du nhìn theo anh, Chu Yến Kinh tan làm trở về, cậu nhóc vừa nghe tiếng động ngoài cửa thì đưa mắt ra xem xét, từng giây từng phút nắm giữ tin tức trong nhà.
Vì thế lúc Chu Yến Kinh không về nhà, Mạnh Đan Chi quyết định cho cậu nhóc nhũ danh là Thính Bảo, mỗi ngày nghe cái này nghe cái kia.
Đương nhiên, Thính Bảo cũng không có cơ hội phản bác lại.
Bởi vì chưa đủ lớn, cho nên hai cục cưng đều trong phòng của hai người, buổi tối chính là lúc hai đứa nhỏ ầm ĩ nhất.
Mạnh Đan Chi lên mạng lướt web, nghe thấy một tiếng kêu.
Cô dùng chân cọ cọ Chu Yến Kinh, “Con gái anh muốn tè rồi này.”
Chu Yến Kinh: “Cũng là con gái em.”
Nói xong anh xuống giường, Hoàn Hoàn mở miệng một tiếng, thì Thính Bảo cũng làm theo, rõ ràng là anh trai nhưng cái gì cũng để em gái làm trước.
Chu Yến Kinh đọc qua sách thời kỳ mang thai xong, lại bắt đầu đọc tới sách làm ba.
Thính Bảo thích nghe, Hoàn Hoàn thích nói, sau khi thức dậy có cơ hội đều sẽ kêu người, hoặc là khóc, một khi khóc sẽ khóc đến rung trời rung đất.
Nằm trong giường trẻ con, luôn đối diện với anh trai.
Hứa Hạnh mỗi lần tới đều thấy rất kỳ lạ, “Thật đáng yêu, thật đáng yêu, thật muốn bắt đi ghê, tớ bắt đứa nào thì tốt đây?”
Mạnh Đan Chi: “Bắt tớ đi.”
Hứa Hạnh: “?”
Mẹ ghen với con là có chuyện gì! Đàn anh Chu biết không!
Hứa Hạnh lén hỏi: “Đàn anh Chu vẫn thích con gái hơn con trai sao?”
Mạnh Đan Chi còn nghiêm túc suy nghĩ: “Chờ tớ quan sát thêm đã.”
Vì suy nghĩ này, cô phải mất hai ngày để quan sát, sau đó cũng phát hiện thái độ của Chu Yến Kinh đối với hai cục cưng không giống nhau.
Hoàn Hoàn khi thức dậy rất ồn ào, Chu Yến Kinh còn đi dỗ dành.
Thính Bảo im lặng suốt ngày, Chu Yến Kinh lại muốn chọc cậu nhóc.
Trong lúc này Mạnh Đan Chi khó có thể phát hiện ra anh rốt cuộc thiên vị với người nào, nhưng mà, tốt nhất là đối xử bình đẳng.
Nếu đã có thiên vị, thì đương nhiên đối với người còn lại cũng không công bằng.
Anh trai và em gái vừa mới sinh ra đã được hai nhà yêu thương, cưng chiều, nhất là hai ông cụ, hận không thể nhìn thấy mỗi ngày.
Ông cụ Chu nói: “Thính Bảo giống y hệt như con trước kia, ngược lại Hoàn Hoàn mới giống Yến Kinh trước đây.”
Mạnh Đan Chi rất ngạc nhiên: “Thật vậy à?”
Bởi vì cô so với Chu Yến Kinh nhỏ hơn năm tuổi, nên cô chưa bao giờ biết trước kia anh có dáng vẻ như thế nào.
“Giống nhau, Yến Kinh lúc mới sinh ra vô cùng ồn ào.”
Mạnh Đan Chi hệt như vừa nghe được một bí mật lớn nào đó.
Buổi tối, Chu Yến Kinh trở về, đã nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của cô, “Làm sao thế?”
Mạnh Đan Chi trêu chọc: “Anh Yến Kinh, nghe nói trước đây anh rất ồn ào.”
Chu Yến Kinh bình tĩnh nói: “Không nhớ rõ.”
Mạnh Đan Chi: “Ông nội nhớ rõ!”
Chu Yến Kinh giống như không có chuyện gì: “Cho nên?”
Mạnh Đan Chi đúng tình hợp lý: “Không thể nào cả, chỉ là anh và con gái của anh giống như nhau.”
Chu Yến Kinh lấy tay thử nằm bàn tay ấm áp của Thính Bảo và Hoàn Hoàn, một bên nhẹ nhàng nói: “Trước đây, em cũng rất ồn ào.”
Lời nói của anh còn có ý tứ rất sâu xa.
Dù sao Mạnh Đan Chi cũng cảm thấy rất có ý nghĩa khác, hàm ý là mới trước đây cô nhìn thấy anh, đi theo anh, tự mình không nhớ chỉ có anh nhớ.
Tuy rằng cô cũng rất tò mò không biết có chuyện gì xảy ra với mình trước đây.
Có hai đứa con, đối với cuộc sống của Mạnh Đan Chi cũng không có nhiều ảnh hưởng lắm, bản thân cô không cần phải thêu thùa đúng giờ, ngược lại đôi khi còn có thể dẫn dắt linh cảm.
Có đôi khi thêu, Hoàn Hoàn sẽ a a a đòi chơi, mà anh trai Thính Bảo ở ngay bên cạnh nhìn, giống như nhìn có thể học được.
Đôi khi Mạnh Đan Chi đều thấy hai đứa vô cùng đáng yêu.
Chu Yến Kinh làm ba, không giống như hình tượng người ba nghiêm khắc, mà nên thì thế đó, dịu dàng vô cùng.
Trước kia Mạnh Đan Chi rất ít khi thấy anh như thế.
“Nghe nói ngũ quan của Thính Bảo lớn lên rất giống em.” Chu Yến Kinh nói, Thính Bảo liền nhìn theo anh.
“Xinh đẹp giống em.” Mạnh Đan Chi cong môi. “Cái mũi của Hoàn Hoàn lại giống anh này, giống em mới tốt nha, mũi đẹp.”
Chu Yến Kinh: “Mũi của anh xấu sao?”
Mạnh Đan Chi trái lương tâm nói: “Không đẹp như em.”
Đối với việc tranh cãi này của ba mẹ, Hoàn Hoàn cũng không biết đã mở mắt từ khi nào, chân nhỏ đạp một cái, đạp trúng anh trai rồi.
Ánh mắt Thính Bảo đảo một vòng.
Hai cục cưng còn nhỏ, bình thường đều ngủ cùng nhau, theo tháng càng lúc càng lớn hơn, dần dần có thể bắt đầu ngồi, có thể đi.
Lúc Chu Yến Kinh về nhà luôn luôn có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ biến thành chú rùa nhỏ dựa vào trên giường, mẹ chúng lại ở phía trước dụ dỗ.
“Tiến thêm một chút, lại đây một chút.”
Hoàn Hoàn bám chặt không thả, đứng lên đến gần.
Thính Bảo thì trở mình, nằm xuống.
Mạnh Đan Chi rất thích chụp khoảnh khắc hai đứa nhỏ uống sữa, nhất là Thính Bảo hai tay ngoan ngoãn cầm bình sữa, mà Hoàn Hoàn chỉ cầm bằng một tay, một tay khác thì lay lay bình sữa của anh trai.
Giống như đồ ngon đều ở trong chén người khác vậy.
Nhưng chờ khi anh trai uống hết, cô bé mới từ bỏ.
Lúc mọc cái răng đầu tiên thì đã được một tuổi rồi, thời gian thoáng cái đã một năm trôi qua.
Chiếc răng sữa được mọc ra từ khuôn miệng nhỏ xinh, Mạnh Đan Chi vô cùng ngạc nhiên, vô cùng thích đưa tay sờ, vô cùng đáng yêu.
Lúc này tính cách của hai cục cưng đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Tuy Thính Bảo là con trai, nhưng rất dịu dàng làm việc gì cũng không vội vàng, mà Hoàn Hoàn lại hoạt bát hơn một chút. Nhưng mà quan trọng nhất người nói đầu tiên cũng là Thính Bảo.
Sáng ngày hôm đó, Mạnh Đan Chi tỉnh dậy rất sớm, nhưng vẫn chưa rời giường, đang chơi di động, thì bên tai lại nghe thấy giọng nói rất dịu dàng.
“… Mẹ… Mẹ…”
Cô đi chân trần xuống giường, Thính Bảo đang hé miệng gọi cô. Thật ra cũng chưa có rõ ràng lắm, nhưng cô xác định là đang kêu cô.
Mạnh Đan Chi ôm cậu lên, “Kêu mẹ mẹ.”
Thính Bảo không chịu thua kém, lại gọi thêm tiếng nữa.
Mạnh Đan Chi bị sự đáng yêu của cậu nhóc làm cho rung động, hôn thêm vài lần.
Cũng không biết có phải Hoàn Hoàn nhìn thấy hay không, mà oa lên một tiếng, chờ khi được Mạnh Đan Chi ôm lên mới cười, a a ra tiếng.
“Anh trai đã nói rồi đấy, sao con còn chưa chịu nói nữa thế?”
Hoàn Hoàn: “A!”
Mạnh Đan Chi: “Gọi mẹ mẹ.”
Hoàn Hoàn: “Phụt.” Phun phụt phụt.
Mạnh Đan Chi không định ép buộc, phun bong bóng thì cứ phun đi thôi, rất vui vẻ.
Buổi chiều, Chu Yến Kinh từ phòng phiên dịch trở về, cô đang nói Thính Bảo gọi đi, không ngờ chợt nghe thấy Hoàn Hoàn kêu ra tiếng.
Cô bé kêu anh.
Chờ sau khi được Chu Yến Kinh ôm lên, cô bé lại gọi anh.
Tuy rằng rất giống như cười khanh khách.
Mạnh Đan Chi nhìn Thính Bảo đang dịu dàng lắng nghe, cô nhóc thông minh này vừa khéo đuổi kịp và vượt qua cả anh trai, cũng học được cách vuốt mông ngựa nữa.
Thính Bảo không biết em gái đang làm gì, nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hoàn Hoàn.
Hoàn Hoàn miệng kêu anh trai, nhưng vẫn luôn nhào thẳng vào lòng Chu Yến Kinh, Chu Yến Kinh kiên nhẫn chỉ cô bé: “Gọi ba ba.”
Hoàn Hoàn: “Ca.”
Chu Yến Kinh: “Ba ba”
Hoàn Hoàn phun một bong bóng, từng âm thanh “Ba” phát lên khắp nơi.
Mạnh Đan Chi cười không dừng: “Xem ra sức hút của cục trưởng Chu không ổn nha.”
Chu Yến Kinh lại ôm lấy Thính Bảo, tính tình Thính Bảo không nóng không lạnh, rất ngoan, nhìn ba ba kêu lên: “… Mẹ mẹ.”
Chu Yến Kinh lại lặp lại lần nữa: “Gọi ba ba.”
Thính Bảo: “Mẹ.”
Chu Yến Kinh nhìn cánh môi đóng mở của cậu nhóc, nhìn sang Mạnh Đan Chi: “Chi Chi, anh đang vô cùng nghi ngờ em lén dạy thằng bé học đấy.”
Mạnh Đan Chi tuyệt đối không thừa nhận: “Em không phải người như thế đâu.”
Thính Bảo nghe thấy ba ba gọi Chi Chi, này so với tiếng ba ba dễ dàng hơn, vốn tính tình cậu nhóc không nóng không lạnh, tập thử nửa ngày mới mở miệng: “Chi.”
“Xèo xèo!” Hoàn Hoàn học theo.
Trong lúc này, trong phòng toàn là tiếng “Chi.”
-
Chu Yến Kinh không bận lòng chuyện dạy dỗ này lâu, cuối cùng cũng nghe được trong miệng của con gái được mấy từ giống ba ba “nằm sấp, nằm sấp” [1], khóe môi nâng lên độ cong vừa phải.
[1] Nằm sấp trong tiếng trung phát âm là [pā] – pa.
Có tiếng thứ nhất cũng có tiếng thứ hai.
Hai đứa nhỏ qua một tuổi, Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh lại trở về thời kỳ tân hôn ngọt ngào, thường xuyên đến đêm khuya mới ngủ.
Nếu Chu Yến Kinh không phải đã đi thắt ống thì cô còn đang nghi ngờ anh muốn tạo người đấy.
Anh em thì mỗi ngày mỗi lớn, vẻ ngoài càng trở nên rõ ràng hơn, Thính Bảo khi sinh ra còn giống Mạnh Đan Chi, nhưng bây giờ lại thành Chu Yến Kinh, chỉ có ánh mắt là giống Mạnh Đan Chi.
Còn Hoàn Hoàn lại là phiên bản 2.0 của Mạnh Đan Chi.
Giống hệt như Mạnh Đan Chi mà Chu Yến Kinh nhìn thấy năm đó.
Khác với dáng vẻ không nóng không lạnh của Thính Bảo, thì Hoàn Hoàn lại rất tinh lanh, thích bắt chước Chu Yến Kinh, giống hệt như bà cụ non.
Cô bé thích xem tin tức của Chu Yến Kinh, còn có thể đi theo phía sau học hỏi.
Mặc dù tiếng Anh tự học đã trở thành tiếng chim mà chỉ có mình cô bé nghe hiểu.
Bình thường Mạnh Đan Chi khi thêu gì đó, nghe thấy buồn cười: “Chu Dao Hoa, con đang nói cái gì đấy?”
Hoàn Hoàn nghe quen từ nhũ danh Hoàn Hoàn hơn, không biết cô đang nói cô bé, lay lay cái túi nhỏ, xinh anh trai giúp đỡ.
“Anh ơi!”
Thính Bảo ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, gọi cô bé: “Chu Hoàn Hoàn.”
Hoàn Hoàn vẫn thích cái tên này hơn, đi qua ném máy tính bảng cho cậu nhóc. Tuy rằng bây giờ Thính Bảo vẫn không hiểu, nhưng đứa nhỏ vẫn thích thú ngồi xem nó.
Đợi đến khi được ba tuổi, Chu Yến Kinh bắt đầu cho hai đứa đi nhà trẻ.
Ở phương diện này anh còn là tay non, đương nhiên phải hỏi ý kiến của anh họ Chu Sơ Hàng rồi, dù sao đứa nhỏ nhà anh ấy cũng sinh sớm hơn.
Đến trường trước một ngày, Hoàn Hoàn rất chờ mong, cô bé học theo dáng vẻ của Chu Yến Kinh, đứng trên sofa vô cùng khí thế: “Ba ba nói, trong nhà trẻ có rất nhiều anh trai, chỉ có một mình em là em gái.”
Thính Bảo nghe xong rất khó hiểu.
Nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng, chỉ chẹp miệng, tự mình ngồi một góc.
Khi Mạnh Chiếu Thanh đến đây, bị Hoàn Hoàn vây xung quanh, lại nhìn về phía Thính Bảo: “Sao Thính Bảo lại im lặng như thế?”
Hoàn Hoàn đang hoan hô ở trên người anh ấy, cô bé đang mừng bác mình.
Thính Bảo cũng ghé đầu vào vai anh ấy, không nói gì.
“Hoàn Hoàn nói với cậu nhóc nhà trẻ có rất nhiều anh trai.” Chu Yến Kinh từ trong ngực anh ấy nhận lại Thính Bảo, lại nghiêm túc nói cho Hoàn Hoàn: “Ba chưa từng nói như thế.”
“Thính Bảo mới là anh trai.” Anh nói, người khác cũng không phải.
Mạnh Chiếu Thanh đối với em gái thật sự không thể nào chống đỡ nổi, lại cảm thấy được Thính Bảo rất động lòng người, bỗng nhiên thấy rối rắm, dỗ dành.
Hoàn Hoàn lớn tiếng: “Em gái thích anh trai nhất!”
Cũng không biết có phải bởi vì thường xuyên dùng anh trai, em gái gọi hay không, mà cô bé rất thích gọi em gái thế này.
Mạnh Đan Chi hừ một tiếng: “Cùng ba ba còn học lời ngon tiếng ngọt đi.”
Vẻ mặt Chu Yến Kinh rất tự nhiên: “Anh cảm thấy được cô nhóc này giống em.”
Anh xin nghỉ cả ngày hôm sau, cùng Mạnh Đan Chi đưa hai anh em đến trường.
Sáng sớm, Thính Bảo thức dây, tự mình mặc xong quần áo của mình, còn không quên vuốt vuốt lỗ tai của Hoàn Hoàn, gọi cô bé rời giường.
Tuy Hoàn Hoàn rất hoạt bát, nhưng bên ngoài yêu cầu đòi hỏi rất cao.
Ví dụ như nhất định phải mang kẹp, mỗi ngày không thể giống nhau. Thật ra Thính Bảo cũng có giống thế, nếu vẫn chưa chuẩn bị tốt thì nhất định phải làm cho tốt.
Trước khi ra khỏi nhà, người trong nhà đều đã nghe tiếng bước chân “lộc cộc” của Thính Bảo rồi.
Cậu muốn phải kiểm tra cái này, thu dọn cái kia, ngược lại Hoàn Hoàn ngồi trên bàn ăn này ăn nọ, luôn nhìn theo cậu.
Sau đó thìa cũng không cầm chặt, rớt.
“Anh ơi.” Cô bé đứng lên, lại nói: “Ba, mẹ, em gái rớt.”
Lời nói của trẻ em vô cùng đáng yêu, Chu Yến Kinh hỏi: “Cuối cùng thì con muốn ai giúp con đây?”
Hoàn Hoàn rơi vào rối rắm.
Mạnh Đan Chi cũng rất mong chờ câu trả lời của cô bé.
Thính Bảo quyết đoán để cặp sách ở cùng chỗ với em gái, bò lên ghế dựa dùng thìa của mình đút cho cô: “Ăn đi.”
Đôi chân của Hoàn Hoàn đung đưa, cười híp cả mắt, vậy là không cần phải chọn rồi.
Chờ sau khi ăn xong rồi, Thính Bảo lại tiếp tục rối rắm chuyện bản thân phải đến trường.
Hoàn Hoàn dựa vào ghế dựa, cả cái bàn đều vào bụng cô bé, ôm lấy chân hai người, dịu dàng làm nũng.
Trường học cách nhà cũng không xa.
Lúc bọn họ đến đó, lại nghe tiếng khóc vô cùng ồn ào. Nếu để mà so sánh thì, Hoàn Hoàn và Thính Bảo thật sự rất ngoan.
Dọc trên đường đi nhìn thấy nhiều bạn bè xa lạ như thế, nhưng ánh mắt hai người đều không chớp mắt nhìn lại, lại thấy vừa lo lắng vừa chờ mong.
Hai anh em được xếp vào cùng một lớp.
Chu Yến Kinh ngồi xổm xuống dặn dò hai người họ: “Ở trường học phải nghe lời, nếu có người khi dễ hai đứa, phải nói cho giáo viên và ba mẹ đấy.”
Hoàn Hoàn dạ.
Còn Thính Bảo nghiêm túc nói: “Con sẽ bảo vệ em gái.”
Chu Yến Kinh gật đầu, rồi lại nói: “Hai đứa đều lớn giống nhau, bảo vệ cho nhau, em gái cũng phải bảo vệ anh trai.”
Hoàn Hoàn lớn tiếng: “Được ạ!”
Tuy cô bé không hiểu bảo vệ có ý tứ gì, dù sao lời ba nói đều rất đúng, anh trai cũng đúng luôn.
Thật ra trẻ em ở nhà trẻ cũng không được dạy cái gì, dù sao cũng chỉ mới hơn ba tuổi, vừa mới rời khỏi ba mẹ một cái đã khóc.
Giáo viên từ trong tủ lấy ra một đống kẹo đã được chuẩn bị tốt đưa cho bọn trẻ, cuối cùng tiếng khóc cũng giảm bớt một chút.
Hoàn Hoàn cũng được nhận một phần, phần kẹo này có đủ mọi màu sắc, rất phù hợp với thẩm mỹ của cô bé. Cô bé sẽ không đếm nhưng đều đã phân chia rõ ràng.
Năm nay lớp học có đôi long thai, giáo viên cũng biết đến, dáng vẻ của hai nhóc rất đẹp không tránh được giáo viên sẽ nhìn nhiều một chút.
Đến gần chỗ của em gái thì nghe thấy Hoàn Hoàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh trai, em gái, mẹ, ba ba, em gái…”
Rồi cô bé dùng bàn tay nhỏ bé lay lay người cậu bé.
Đợi đến cuối cùng còn thừa một viên kẹo, cô bé nhăn khuôn mặt nhỏ bé lại, cô bé để viên kẹo sang chỗ mẹ vài giây, rồi lại đặt sang cho ba.
Cuối cùng lại quay về chỗ của mình.
Ngay lúc giáo viên nhìn đến vui vẻ, nghĩ cô bé đang chia rất tốt, Hoàn Hoàn lại đau lòng di chuyển đến đống của anh hai.
Cô giáo ngạc nhiên.
Cô bé đưa đến bàn của anh trai, cô ấy lại phát hiện trên bàn anh trai rỗng tuếch, lại nghĩ đến chuyện em gái nói.
Khó trách bạn nhỏ Chu Dao Hoa còn có thể đếm đi đếm lại, anh trai đều đưa cả cho cô bé rồi, đương nhiên có thể đếm.
“Bạn học Mạnh Ôn Du, kẹo của em đều dành cho em gái sao?”
Thính Bảo nghĩ, đây là kêu cậu à, ở nhà không ai gọi cậu như thế cả, một tháng chỉ có thể nghe thấy được hai ba lần.
Ngược lại tên Hoàn Hoàn được kêu nhiều hơn nhiều.
Cậu nhóc gật nhẹ đầu: “Vâng.”
Sau khi giáo viên đang muốn nói, thấy trong túi tiền cậu rớt ra, lại nhanh chóng đóng lại. Mặc dù rất nhanh, nhưng cô ấy vẫn thấy một viên kẹo trong túi tiền nhỏ.