Trong khoảng thời gian Bùi Hướng Tước đi du lịch với Lục Úc, An Tri Châu thừa dịp nghỉ hè rảnh rỗi, lại hỏi về tư liệu của Bùi Hướng Tước, thậm chí còn tự mình đến trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên, dựa vào danh nghĩa trưng cầu ý kiến, gặp được cô giáo Ngô.
Cô giáo Ngô rất hòa ái dễ gần, giới thiệu cẩn thận về quá trình hạng mục này được khởi động và thành lập, hơn nữa những cái tên trong hạng mục này đều đã được ghi lại, hơn nữa còn có một danh sách cụ thể có thể cung cấp cho nhân viên giám sát kiểm chứng. Cô nói chuyện cẩn thẩn, ít nhất An Tri Châu không thể bắt bẻ được gì, cuối cùng đành đăm chiêu hỏi: "Vậy người khởi xướng hạng mục này là ai ạ?"
Căn cứ vào sắp xếp nhà ở đời sống của Bùi Hướng Tước, số tiền mà nhóm thanh thiếu niên được hỗ trợ nhất định không ít, rốt cuộc là ai mà có lòng hảo tâm lớn như vậy?
Ý cười trên gương mặt cô giáo Ngô biến mất nhưng rất nhanh đã che giấu xúc cảm của mình nói: "Đương nhiên là do các nhà hảo tâm phát động, trợ giúp những thanh thiếu niên không nhà không cửa. Nhưng danh sách này là tài liệu nội bộ, không thể đưa ra."
An Tri Châu cẩn thân quan sát, không bỏ qua gượng gạo lúc nãy của cô, âm thầm ghi nhớ. Nhưng những lời cô giáo Ngô nói, có lẽ đã nhận ra cậu không đơn thuần chỉ là người đến trưng cầu ý kiến, nên cậu đành viện cớ rời đi.
Mặt trời chói chang nơi đỉnh đầu, An Tri Châu ra khỏi trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên, cũng không có thu hoạch gì. Nhưng ít nhất cũng biết thật sự có một hạng mục như vậy, hơn nữa hạng mục còn sửa chữa tư liệu của Bùi Hướng Tước. Bùi Hướng Tước không biết mình không đủ tư cách để nhận được cứu trợ này. Như vậy, ai là người thay đổi điều này? Vì sao lại thay đổi?
Rốt cuộc là vì sao? Trong đầu An Tri Châu hiện lên một bóng dáng, là Lục tiên sinh cậu đã nhìn thấy ở nhà Bùi Hướng Tước kia, nhưng rồi lại lắc đầu.
Cậu suy nghĩ một hồi, đi đến trạm xe, gửi tin nhắn cho mấy học sinh nhờ làm hộ bài tập hè, hẹn thời gian đến đưa bài. Bận bịu làm bài tập xong, An Tri Châu kiếm được hơn hai trăm tệ, hiếm khi chịu bỏ tiền ra mua một quả dưa hấu, bảo người bán cắt ra hai nửa, một nửa đem cho ông nội Trần, một nửa mang về nhà.
Trần gia ở lầu dưới, An Tri Châu đẩy cửa thử, không đóng, liền hô một tiếng rồi trực tiếp đi vào. Cậu về hơi muộn, nhìn đồng hồ ở phòng khách thuận miệng nói: "Ông Trần, phim của Trịnh ca đã chiếu rồi, ông quên xem ạ?"
Thường ngày tới lúc này, ông nội Trần sẽ canh trước TV để xem phim đứa cháu bảo bối anh tuấn của ông.
Ông nội Trần đang ngồi trên cái ghế mây kê sát cửa sổ, nghe vậy nghiêm mặt nói: "Tiểu Châu con nói bậy gì đấy, ai xem phim gì cơ." Ông đã già, trên mặt đầy nếp nhăn, thoạt trông lại có nét trang nghiêm.
An Tri Châu còn chưa kịp phải ứng lại, sững sờ tại chỗ, chỉ nghe được một giọng nam trầm thấp từ trong phòng vọng ra: "Anh đã trở về rồi, hai người một lớn một nhỏ không cần xem TV nhớ người nữa, cứ nhìn anh không phải là tốt hơn sao."
Ông nội Trần và An Tri Châu đều thuộc dạng miệng cứng lòng mềm, cho tới bây giờ cũng không nhắc tới phim ảnh trước mặt Trịnh Hạ, nếu có nói cũng làm bộ ghét bỏ dù vẫn lén lút xem. Không ngờ, y đột ngột trở về, thế là ông nội Trần bị lộ, lại còn giả bộ nói vừa mới bật sang kênh này, An Tri Châu trong lúc vô tình buột miệng đã phá tan lời nói dối của ông.
An Tri Châu thẹn quá hóa giận: "Nào có!"
Trịnh Hạ từ trong phòng đi ra tình cờ nhìn thấy An Tri Châu đi vào, trán cậu đẫm mồ hôi, tóc đen ướt sũng bết trên mặt, lan da trắng tuyết, đôi môi hồng nhuận, cằm no đầy trông đặc biệt xinh đẹp.
Trịnh Hạ ngẩn người, tiến về phía trước vài bước, nhận lấy dưa hấu trên tay cậu: "Hai người đều nói không thì cứ coi là thế đi, thừa dịp nhìn anh nhiều một chút. Anh đi cắt dưa hấu."
Ông nội Trịnh tuổi đã cao, cho dù ngày hè nóng bức nhất cũng không thể ăn nhiều dưa hấu, liền chỉ nếm nếm, gặm vài miếng. Trịnh Hạ còn đang cắt dưa hấu, giữa lại phần đỏ ngọt nhất cho An Tri Châu, vừa nói: "Thấy Trịnh ca thương em không? Phần ngọt nhất đều để cho em ăn."
An Tri Châu yên lặng nghĩ, dưa này là do mình mang đến, nhưng vẫn không nói ra, yên lặng gật đầu. Cậu chỉ lấy một miếng, rồi đẩy hết về phía Trịnh Hạ.
Trịnh Hạ hiểu rõ tính cẩn trọng của cậu, cũng không từ chối, cầm một miếng dưa lên ăn: "Hử? An An cũng thương Trịnh ca sao?"
An Tri Châu lập tức đỏ mặt, giống như một quả cà chưa chín, chỉ chạm nhẹ cũng khiến vỏ bung ra. Cậu cúi gằm mặt xuống, che đi đôi má ửng hồng, miệng không ngừng gặm dưa.
Trịnh Hạ và An Tri Châu ngồi cạnh thùng rác trong bếp ăn dưa. Y cũng không phải người kiêu ngạo, mặc dù là diễn viên, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn mới debut đã nổi, trở thành một tiểu sinh hot thời điểm hiện tại. Nhưng lại rất biết chịu khổ, nhân lúc đang nổi liền nhận kịch bản quay một bộ phim văn nghệ rèn luyện kỹ năng diễn xuất, vì quay bộ phim đó y còn phải lên núi ba tháng, cũng không oán hận một tiếng. Bởi vì biết ăn nói, có thể chịu khổ, cũng không dễ cáu giận nên nhân duyên danh tiếng rất tốt.
Một lúc sau, An Tri Châu nhỏ giọng nói: "Trịnh ca, sao anh lại đột ngột trở về vậy?"
Trịnh Hạ liếc nhìn cậu, giọng trêu trọc: "Em đúng là cái đồ vô lương tâm, anh vì em mà đặc biệt quay về một chuyến, em còn hỏi vì sao?"
Giọng An Tri Châu lại càng nhỏ: "Điều tra được rồi sao?"
Cậu đánh tên Lục Úc lên mạng, cũng chỉ tìm được tin tức về công trình khởi công cách đây không lâu, chuyện khác không tra được gì. An Tri Châu vẫn còn là học sinh, không có nhiều cách thức, đành phải nhờ Trịnh Hạ tra xét trong giới giải trí xem, y có cách gì không. Không ngờ Trịnh Hạ lại cố ý trở về.
An Tri Châu chớp mắt, lông mi như cánh bướm khẽ run rẩy: "Trinh ca vội vàng như thế, còn cố ý vì chuyện này..."
Trịnh Hạ nhìn không được ngắm An Tri Châu thêm một lúc, ngón tay thon dài của cậu dính nước dưa hấu hồng hồng, đang chậm rãi lau đi, thờ ơ trả lời: "Sao có thể chỉ vì chuyện đó cơ chứ, còn có chuyện quan trọng hơn."
Văn kiện đã được chỉnh sửa kẹp trong bìa kẹp, Trịnh Hạ đi vào phòng lấy ra rồi đưa cho cậu, trong lòng đầy hoài nghi: "An An, sao em lại muốn điều tra về người này? Lục Úc này, bối cảnh rất sâu."
An Tri Châu nghe xong liền vô thức cau mày: "Anh ta...tôi ở nhà bạn học nhìn thấy anh ta, quan hệ của hai người họ có vẻ rất tốt. Tôi lại cảm thấy có chút vấn đề."
Cậu cất tài liệu kia vào trong cặp, chào hỏi ông nội Trần lúc định ra khởi cửa, Trịnh Hạ đứng ở huyền quan, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo cậu, kéo cậu lại.
An Tri Châu dừng bước, quay mặt đi, lộ ra sườn mặt, cậu thoáng nhướng mày, trong đôi mắt trong có vẻ lạnh lẽo lại hàm chứa nét dịu dàng rung động lòng người.
Không khởi khiến tâm trí của người ta lay động.
Trịnh Hạ luôn cảm thấy đầu óc mình thiếu minh mẫn, trong giới có biết bao nhiêu thiếu niên xinh đẹp, y cũng không phải chưa từng gặp qua, nhưng ánh mắt ý cứ cố tình vướng vào An Tri Châu, cậu tuổi còn nhỏ, trông như chẳng hiểu cái gì.
Y khẽ cười, buông tay, vỗ nhẹ sau gáy cậu một phát: "Ngày mai bảy giờ, xuống đây chờ anh, anh có chút việc muốn gặp em."
An Tri Châu gật đầu, trong lòng trào dâng chút hưng phấn khó hiểu, cậu lập tức chạy lên nhà, mạnh mẽ mở cửa ra, dưa người lên vách tường.
An Trấn nghe thấy tiếng mở cửa, hiếm có một lần đi xe lăn từ trong phòng ra, sắc mặt u ám cổ quái: "Sao chổi, mày vui vẻ như thế làm gì? Không quên ngày mai là ngày gì đấy chứ?"
Khuôn mặt cậu gần như trắng bệch, không có lấy một tia huyết sắc, tay cầm nửa quả dưa không ngừng run rẩy, một lúc sau mới trả lời.
"Tôi vẫn nhớ."
Cậu làm sao có thể quên? Cả đời này cũng không thể quên.