Mặc dù khí thế của Lục Úc vô cùng dọa người, nhưng An Tri Châu đã chấn tĩnh lại, không dễ bị hù dọa, còn ra vẻ bình thường: "Lục tiên sinh đang nói gì vậy, tôi không hiểu?"
Lục Úc lắc đầu, nhấp một ngụm trà: "Cậu hiểu. Thời điểm nghỉ hè, cậu đã xin tài liệu từ chỗ giáo viên chủ nhiệm, còn đến trung tâm cứu trợ. Đúng rồi, còn nhờ ai đó đến Hoài Thành điều tra tôi?"
Nhắc tới Trịnh Hạ, An Tri Châu không thể cố tỏ ra ung dung được nữa: "Ngài đừng liên lụy đến người không liên quan."
Cậu ta biết bối cảnh của Lục Úc rất sâu, thân phận không tầm thường, nhưng cũng không ngờ chỉ một chút tra xét râu ria, anh cũng biết tường tận.
Điều này khiến An Tri Châu vô cùng bất an.
Lục Úc đang ngồi, tầm mắt hướng xuống, nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Nhưng, tôi có thể không truy cứu. Chỉ là muốn hỏi cậu, vì sao lại để ý đến chuyện của tôi? Dù sao chúng ta cũng chưa giao thiệp được gì nhiều."
An Tri Châu còn chưa hỏi được câu nào, đã bị Lục Úc nắm hết nhược điểm. Nếu chỉ có một mình, cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, nhưng lại liên lụy đến Trịnh Hạ, nên đành phải thành thật trả lời, tóm tắt lại toàn bộ: "Tôi phát hiện ra hoàn cảnh ra đình của Bùi Hướng Tước không giống với những gì cô giáo nói, chính cậu ấy cũng không biết, nên mới thấy vô lý, muốn điều tra nguyên do. Nhưng mọi chuyện đều rất bình thường, ngoại trừ Lục tiên sinh ngài..."
Cậu ta dừng lại một chút, giữ vưng tinh thần, không biết nên khen ngợi như thế nào: "Tôi nhờ người dò hỏi tình hình của ngài, chỉ tra ra những chuyện bình thường. Nhưng Lục tiên sinh vốn không nên có quan hệ gì với Bùi Hướng Tước, cho nên tôi muốn biết vì sao ngài lại quan tâm cậu ấy như vậy?"
Lục Úc có vẻ hứng thú với câu hỏi của cậu ta: "Tạm thời không đề cập đến chuyện này, cậu vì sao lại muốn điều trả? Tò mò sao?"
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, An Tri Châu hiểu rõ đạo lý này, cậu cũng không hiếu kỳ với những chuyện mình không nên biết.
An Tri Châu vẻ mặt bình tĩnh, khắc chế mở miệng: "Bùi Hướng Tước là bạn cùng bàn với tôi, bạn tốt của tôi. Chuyện của cậu ấy, tôi không biết đã đành, nếu biết, không thể không suy xét thiệt hơn giúp cậu ấy."
Cậu tự nhận mình không phải người cao thượng, nhưng cũng không thẹn với lương tâm. Bùi Hướng Tước không có người thân, cũng không có bạn bè nào khác, chỉ là một cậu giao tiếp không giỏi, nếu gặp chuyện cũng chẳng thể phản kháng.
An Tri Châu bất đắc dĩ bất chấp làm rõ mọi chuyện.
Lục Úc hơi nghiêng đầu, đánh giá An Tri Châu đang cắn môi trước mặt, đột nhiên cười: "Vận khí của A Bùi không tồi, mới đến trường, đã có cậu ngồi cùng bàn."
Bầu không khí dần dần dịu xuống, nhưng câu tiếp theo của Lục Úc, lại khiến An Tri Châu dè chừng.
"Cậu không cần phải tò mò vì sao tôi đối tốt với A Bùi như vậy" âm thanh của anh đầy ý cười, còn mang thật nhiều ôn nhu, cho dù Bùi Hướng Tước chẳng có ở trước mặt: "Bởi vì tôi đối với em ấy, vừa gặp đã yêu."
Da đầu An Tri Châu giật giật, gần như ngay lập tức chất vấn: "Cậu ấy mới mười sáu tuổi!"
Lục Úc gật đầu, cũng không tránh cứ, chỉ thờ ơ ừ một tiếng: "Tôi biết, cho nên tôi với em ấy hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì. Tôi thích em ấy, đối tốt với em ấy, em ấy không biết."
Nhưng An Tri Châu không tin, cảm xúc này xuất phát từ bản năng, Lục Úc không phải người bình thường, anh có quyền thế có năng lực, có thể nhanh chóng, hơn nữa nhìn lại, anh cũng không phải người cao thượng, tính cách ẩn nhẫn.
Nếu anh thích vì sao phải đợi?
An Trí Châu rốt cuộc cũng không kìm nén được nghi vẫn trong lòng, mọi chuyện quá mơ hồ, cậu ta nhịn không được hỏi: "Thân phận của Bùi Hướng Tước, có phải do Lục tiên sinh nhúng tay vào không?"
Lục Úc thờ ơ gật đầu.
An Tri Châu rốt cuộc cũng tĩnh tâm lại, suy xét mọi sự, lần theo dấu vết mà phỏng đoán. Có liên quan đến hạng mục của trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên, sự né tránh của cô giáo ở trung tâm, nơi ở của Bùi Hướng Tước, Bùi Hướng Tước vì sao chỉ có thể giao tiếp với Lục Úc, thậm chí Bùi Hướng Tước từng nói cậu đã đi làm trái pháp luật, nơi làm việc đột ngột dừng hoạt động, đều là do Lục Úc sắp xếp.
Việc này Hạ Nguyên cũng không biết, dưới sự cố ý dụ dỗ của Lục Úc, An Tri Châu đã hiểu ra.
Lục Úc cười: "Tôi làm nhưng việc này, không hề vô tư dâng hiến, mà vì tôi thích A Bùi, hy vọng em ấy sống tốt, khiến em ấy thích tôi."
An Tri Châu vô cùng khiếp sợ, cậu vốn suy đoán chuyện của Bùi Hướng Tước có liên quan đến Lục Úc, nhưng lại không nghĩ đến, từ đầu đến cuối, anh đều nhúng tay vào.
Tâm tư phải khó dò cỡ nào, yêu thích đậm sâu cỡ nào, mới có thể ung dung thản nhiên làm ra những chuyện này. An Tri Châu không tưởng tượng nổi.
Trong lòng cậu ta có phần dao động, thực ra bản thân mình chẳng làm được gì, nhưng vẫn muốn hỏi: "Nhưng Bùi Hướng Tước... cậu ấy không hiểu về những chuyện đó, Không phải cậu ấy mắc chứng chướng ngại tình cảm sao?"
Dù Lục Úc đang nói với cậu ta những điều bí mật nhất, nhưng ngoại trừ mấy câu đầu có mang theo dịu dàng khắc cốt ghi tâm, còn về về sau đều không rõ vui buồn, An Tri Châu không đoán được ra tâm tư của người này.
Lục Úc rốt cuộc nhìn thẳng vào mắt cậu ta: "Vậy cậu có cảm thấy, em ấy thật sự không hiểu chút gì về tình cảm không?"
An Tri Châu im lặng chốc lát, cậu nhớ lại toàn bộ thời gian bên cạnh Bùi Hướng Tước: "Không, cậu ấy chỉ mơ hồ, không biết thế nào gọi là tình cảm."
Lục Úc bình tĩnh nhìn cậu ta, nghiêng đầu suy nghĩ: "Huống hồ, em ấy có thích hay không, có muốn hay không, cậu không nhìn ra sao?"
An Tri Châu nhìn ra được, cậu nhìn ra toàn bộ tâm tư của Bùi Hướng Tước đều đặt lên vị Lục tiên sinh trước mặt, sao có thể không thích?
Nói tới đây, thực ra An Tri Châu đã hiểu Lục Úc cho cậu ta cơ hội giáp mặt nói chuyện.
Anh muốn tìm một người nói cho Bùi Hướng Tước biết thế nào là thích, thế nào là yêu.
An Tri Châu trầm tư giây lát, cậu ta đấu tranh do dự, một lúc sau mới khẽ nói: "Nếu, nếu thật sự có cơ hội, tôi sẽ đề cập với cậu ấy."
Đây là lời hứa hẹn lớn nhất mà An Tri Châu có thể đưa ra.
Lục Úc rất hài lòng, bất kể là đối với An Tri Châu hay là cuộc nói chuyện này.
Hai người thẳng thắn nói hết, Lục Úc dặn dò phục vụ đóng gói điểm tâm, đưa cho An Tri Châu rồi mới rời đi.
Tiệm làm bánh cách nhà hàng không xa, hôm nay Lục Úc còn cố ý mời thầy giáo đến dạy Bùi Hướng Tước. Lúc anh đến, trong phòng có ba người, Lí Trình Quang ngồi ben cạnh, vô công rỗi nghề nhìn ra ngoài cửa sổ. Bùi Hướng Tước mặc một chiếc tạp dề trắng, đang ước lượng nguyên liệu trên cân, cô giáo còn trẻ tuổi đứng bên cạnh, cầm giấy bút, viết hướng dẫn cho Bùi Hướng Tước.
Trong bếp ngoại trừ tiếng đồ đạc va chạm vào nhau, gần như chẳng có thêm âm thanh nào khác.
Lục Úc nhẹ nhàng tiến vào, Bùi Hướng Tước đối với thanh âm khác thì không phân biệt được, nhưng lại có thể nghe ra tiếng bước chân của anh, lập tức ngẩng đầu lên, gò má trắng mịn dính chút bột mì, trông giống như gò má của chú chim sẻ nhỏ tham ăn.
Lục Úc giống như tâm ý tương thông với Bùi Hướng Tước, đi đến đối diện tủ bát, nhưng không tiến hẳn vào, chỉ hỏi: "A Bùi sao em biết tôi đến?"
Bùi Hướng Tước đem toàn bộ lực chú ý lên Lục Úc, tay run lên, không cẩn thận cho hơi nhiều đường vào lòng đỏ trứng, đang sầu muộn chẳng biết phải làm sao, cô giáo bên cạnh vội vàng thu dọn tàn cục.
Bùi Hướng Tước chân tay lóng ngóng tự động lùi sang một bên, trả lời câu hỏi của Lục Úc: "Bởi vì Lục thúc thúc lúc đi đến, sẽ phát ra âm thanh đa đa đa."
Thực ra trong hình dung của Bùi Hướng Tước, tiếng bước chân vốn rất có tiết tấu, nhưng do nói lắp nên nghe rất buồn cười.
Lí Trình Quang không nhịn được bật cười, nếu ông chủ bước đi theo tiết tấu này, hẳn là đang khiêu vũ.
Nhưng Lục Úc lại nghiêm túc lắng nghe, giơ tay lau vết bột mì trên má Bùi Hướng Tước: "A Bùi thật lợi hại, ngay cả tiếng bước chân của tôi cũng nhận ra. Bánh ngọt làm đến đâu rồi? Khi nào thì tôi có thể ăn?"
Bùi Hướng Tước có phần xấu hổ, nhưng cũng biết bản thân mình rất lợi hại cho nên mới thẳng thắn tiếp nhận lời khen, chậm rãi nói: "Cố giáo, cô giáo dạy tôi, nói là một lát là, xong rồi."
Lục Úc thầm liếc tình trạng trên bàn cười: "Giỏi lắm. Hôm nay tôi sẽ chờ bánh A Bùi làm cho tôi."
Mà cô giáo đã rất nhanh trộn lại mẻ mới. Bùi Hướng Tước tiếp tục vùi đầu vào làm bánh ngọt vô cùng nhiệt tình. Vì muốn tập trung tinh thần, đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, còn cố ý kéo Lục Úc về phía ghế ngồi của Lí Trình Quang.
Bị đuổi đi, Lục Úc có cam đoan không nói lời nào cũng không được.
Bùi Hướng Tước nói thế này: "Lục thúc thúc dù không nói, chỉ đứng bên cạnh, tôi cũng sẽ không nhịn được mà nhìn anh."
Những lời này rất hợp ý Lục Úc, thế là anh đành ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Úc vừa ngồi xuống, tầm mắt đã hướng về phía Lí Trình Quang: "Cậu cười cái gì?"
Lí Trình Quang nghiêm túc nhìn ông chỉ mình: "Không không không, tôi không cười."
Thật sự, vô cùng sợ bị trừ lương.
Bùi Hướng Tước đang làm bánh chiffon, đối với người chưa từng nướng bánh, loại bánh này rất khó làm. Nhưng bên cạnh cậu có một giáo viên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ cần dựa theo các bước trộn nguyên liệu, dùng máy trộn, về phần trộn như nào, đã có giáo viên lo. Nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng Bùi Hướng Tước chân tay lóng ngóng, cho dù ở trong phòng điều hòa vẫn đầm đìa mồ hôi. Cuối cùng vất vả đổ hỗn hợp vào khuôn, cho vào lò nướng, mới thấy nhẹ nhõm.
Nướng bánh cần bốn mươi phút mới xong, nghe giáo viên nói cách trét kem và bắt hóa đơn giả xong, Bùi Hướng Tước cầm vở, chạy đến trước mặt Lục Úc, muốn anh quyết định hình dáng chiếc bánh.
Bên trong có rất nhiều kiểu phức tạp tinh xảo, Lục Úc đều bỏ qua, cuối cùng chọn cái vô cùng đơn giản, bên cạnh bánh có vài bông hoa, xung quanh bỏ trống, viết chữ hoặc cắm hoa lá đều được, rất thích hợp với người mới.
Lựa chọn của Lục Úc khiến Bùi Hướng Tước không hài lòng lắm, cảm thấy quá đơn giản, không đủ thành ý.
Lục Úc cũng không cười cậu viển vông, chỉ nói: "Những kiểu dáng khác hoa văn quá nhiều, không viết chữ được, em tặng tôi, tôi rất muốn em viết lên bánh chữ "tặng Lục thúc thúc" thật to, được không?"
Bùi Hướng Tước lúc này mới vui vẻ lại, đến chỗ giáo viên cầm túi bắt kem luyện tập. Bởi vì đầy đủ dụng cụ, hơn nữa Bùi Hướng Tước chỉ mới học lần đầu, yêu cầu không cao, rất nhanh đã có thể làm được. Đợi đến khi bánh chín, Bùi Hướng Tước mới lấy bánh ra cắt làm ba phần, ở giữa phết thật nhiều kem và trái cây.
Phết kem khá tốn thời gian, Bùi Hướng Tước còn cẩn thận, phết đi phết lại vài lần. Tay Bùi Hướng Tước run, thiếu chút nữa làm hỏng, may là vẫn giữ lực được. Cuối cùng chính giữa bánh viết hàng chữ bằng mứt màu đỏ thẫm --- tặng cho Lục thúc thúc tốt nhất.
Bên góc còn có hình con chim nhỏ dùng khuôn đổ thành, thoạt nhìn rất giống chú chim sẻ nhỏ béo mẫm.
Đợi đến khi làm xong, Bùi Hướng Tước còn không kịp thay tạp dề, hứng trí bừng bừng cầm bánh kem mang đến trước mặt Lục Úc, ánh mắt lấp lánh tràn đầy trông đợi.
Lí Trình Quang hiểu chuyện đưa cô giáo rời đi, lưu lại không gian cho hai người.
Lục Úc cắt một miếng bánh nhỏ, cho vào miệng, kem vừa ngọt vừa mềm, giống như đang nếm Bùi Hướng Tước đứng ngay trước mặt mình: "Rất ngon, trước giờ chưa từng ăn miếng bánh nào ngon như thế."
Bùi Hướng Tước mở to mắt: "Thật, thật không?"
Lục Úc cười, cắt thêm một miếng: "Tự em nếm thử đi."
Bùi Hướng Tước do dự: "Đây là tôi làm cho anh ăn."
"Không sao." Lục Úc kéo cậu lại, kem trên tạp dề dính vào âu phục, anh cũng không để ý: "Tôi cũng muốn cho chim sẻ nhỏ anh."
Nhưng trước khi để Bùi Hướng Tước ăn hết, Lục Úc còn cố ý cắt riêng phần bánh có con chim nhỏ ra.
Đây là đại diện cho Bùi Hướng Tước.
Lục Úc cười nhẹ, ẩn ý nói: "Miếng bánh này tôi nhất định phải ăn, bởi vì bên trên có chim sẻ nhỏ."
Lông mi Bùi Hướng Tước khẽ run, vành tai đỏ ửng như quả anh đào, không dám nhìn lên. Trong lòng vô cùng khẩn trương nghĩ, Lục thúc thúc muốn ăn mình, muốn ăn mình!
Lục Úc từ tốn ăn hết miếng bánh, rảnh rỗi cắt bánh cho Bùi Hướng Tước ăn, cho dù thành phẩm không đẹp lắm, nhưng vị khá ổn, Bùi Hướng Tước thỉnh thoảng mới được ăn bánh ngọt, ăn đến vô cùng mỹ mãn, còn thừa một nửa, đành gói mang về.
Lái xe đã sớm đứng chờ bên ngoài, Lí Trình Quang lễ phép cảm ơn cô giáo, rồi theo hai người rời đi.
Bởi vì Bùi Hướng Tước ăn quá nó, buổi tối còn có cơm chiều, nên hai người đành xuống xe, Lục Úc tay trái cầm bánh, tay phải nắm tay chim sẻ nhỏ, quần áo trên người còn dính kem, trông nhếch nhác hơn buổi sáng, nhưng anh chẳng để tâm, đủng đỉnh đi trên đường.
Đoạn đường không dài không ngắn, Bùi Hướng Tước ríu rít nói chuyện, thở dài: "Tri Châu, thật đáng thương."
Cạnh nhau lâu như vậy, Bùi Hướng Tước cũng không phải quá trì độn, đương nhiên cũng biết tình cảnh của An Tri Châu, nhưng tính cách An Tri Châu hiếu thắng nên cậu chẳng bao giờ nói ra, chỉ lặng im nghĩ cách giúp đỡ. Lần này gặp An Tri Châu, thấy trên trán có vết bầm chưa tan, không dám hỏi xảy ra chuyện gì, lúc về lại không thể nó chuyện này cho Lục Úc biết, nín nhịn cả ngày, cũng chỉ cảm thán một câu.
Lục Úc biết rõ tình hình của An Tri Châu, hùa theo một tiếng, nhìn chiếc bóng gầy yếu của Bùi Hướng Tước trên mặt đất, đột nhiên đổi chủ đề: "A Bùi đã ăn bánh sinh nhật bao giờ chưa?"
Bùi Hướng Tước sửng sốt một chút: "Chưa ăn bao giờ." Nhà cậu ở trong thôn được xét vào hộ nghèo, ngay cả sinh nhật Bùi Hướng Long, cũng chỉ mua thêm chút thức ăn, mua miếng bánh nhỏ hai tệ cắm ô giấy ở trên mà thôi. Bùi Hướng Tước đương nhiên không được đối xử như thế.
"Giống tôi, tôi cũng chưa ăn bao giờ."
Vì sao? Bùi Hướng Tước chưa nói ra câu hỏi đã kịp định thần lại. Mẹ Lục Úc bị bệnh, lại không được bố anh thương, cho nên không ai tổ chức sinh nhật cho anh, thậm chí cứ đến sinh nhật anh là Thu Tử Hoằng lại phát điên, oán giận tại sao anh không sinh ra sớm hơn.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt vốn vui vẻ của Bùi Hướng Tước bỗng trở nên buồn khổ, mày nhăn lại, im lặng suy nghĩ hồi lâu, giống như nghĩ ra cái gì, lại không dám nói.
Cậu tưởng Lục Úc vì chuyện này mà không vui, nhưng thực ra không phải. Lục Úc chưa bao giờ cảm thấy chuyện cũ có gì đáng để đau khổ, để nhớ kỹ, anh nói ra, chẳng qua muốn chim sẻ nhỏ thương mình thêm một chút, để tầm mắt cậu chỉ hướng về phía mình.
Ở bên cạnh anh, tình cảm của chim sẻ nhỏ sao có thể dành cho người khác.
Do tư tâm và dịch vọng chiếm hữu, nói ra chuyện này, anh không muốn Bùi Hướng Tước chia sẻ mọi thứ với bất cứ ai ngoài mình. Dù sau khi sống lại đã kiềm chế hơn nhiều, nhưng anh vẫn không khoan dung đến mức để trái tim Bùi Hướng Tước có phần cho An Tri Châu.
Ai cũng không được.
Bùi Hướng im lặng khá lâu, ước chừng đã suy nghĩ kỹ, nói gần như hoàn chỉ một câu: "Không sao, sau này, tôi sẽ cùng Lục thúc thúc, đón sinh nhật."
Cậu hạ quyết tâm, đưa ra lời hứa hẹn.
Lục Úc ngẩn người, nhìn sang Bùi Hướng Tước thấp hơn mình một cái đầu, mặt anh căng cứng, hô hấp nặng nề, trong lòng có chút căng thẳng. Ánh chiều như được vảy kim tuyến, rơi xuống người Bùi Hướng Tước, tỏa sáng lấp lánh, cậu như hạt ngọc rơi xuống đáy hòm châu báu, không ai thấy điểm tốt.
Chỉ có Lục Úc mới phủi bụi trên người cậu, khiến cậu tỏa sáng.
Lục Úc nén cười, không đáp lại ngay, dịu dàng hỏi: "Cuộc đời dài lắm, chim sẻ nhỏ của tôi, em cứ thế mà hứa vội sao?"
Anh vội vã muốn làm rõ tâm ý của Bùi Hướng Tước.
Bùi Hướng Tước nghĩ đi nghĩ lại những lời này, yết hầu như có gì chặn ngang, muốn ngay lập tức nói ra tâm ý của mình, nhưng lại không thể mở miệng.
Sau một lúc, mới lắp bắp trả lời: "Tôi, tôi hứa. Có thể. Bởi vì, tôi đã gặp được, người, tốt nhất, cuộc đời. Lục thúc thúc, anh, vô cùng tốt, tôi, vô cùng..."
Cậu nói đến đây, liền nghẹn, cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, nhưng không biết dùng từ ngữ thế nào để biểu đạt. Cuối cùng chỉ đành bỏ qua, nói tiếp: "Tôi, không có, bản lĩnh gì, chuyện muốn làm, rất ít. Nhưng, một khi đã hạ quyết tâm, nhất định, sẽ, sẽ làm tốt."
Cậu sợ Lục Úc không tin mình, cảm thấy đây chỉ là lời nói suông, còn mường tượng tương lai cho Lục Úc nghe, kỳ thực thời gian cậu lắp bắp cũng đủ để Lục Úc từ chối vô số lần rồi.
Bùi Hướng Tước nói: "Tôi, sau này, kiếm tiền, đều đưa cho Lục thúc thúc, cũng sẽ cố gắng nấu nướng ngon..."
Lục Úc sắp cười thành tiếng rồi, những vẫn giả bộ: "Tay nghề của em tốt lắm rồi."
"Không, không!" Bùi Hướng Tước kịch liệt phản đối: "Lục thúc thúc mới lợi hại, biết nấu cơm làm việc nhà. Tôi, thì khác. Ví như đến lúc đó, mừng sinh nhật Lục thúc thúc, tôi có thể làm bánh sinh nhật, nấu, ờ, mỳ trường thọ, sủi cảo. Còn rất, rất nhiều điều khác, trước khi sinh nhật anh, đều sẽ học thêm!"
Bùi Hướng Tước vẫn cứ nghĩ mãi đến sinh nhật của Lục Úc, Lục thúc thúc của cậu tốt như thế, nhưng lại chẳng ai quý trọng, ngay cả sinh nhật cũng không được tổ chức.
Giờ này khắc này, cậu đã quên chính mình từ trước đến nay cũng chưa được tổ chức sinh nhật.
Bùi Hướng Tước nói rất nhiều, khô cả cổ, rốt cuộc cũng đến trước cổng tiểu khu, đành phải ngừng suy nghĩ, chậm rãi, giảm nhỏ âm lượng nói một câu: "Mong Lục thúc thúc bình an, ở bên tôi thật lâu thật dài."
Lục Úc mỹ mãn, trong lòng mềm mại, muốn ôm lấy bùi Hướng Tước, để không ai nhìn trộm châu báu của mình.
Ngữ điệu đầy thỏa mãn, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Tôi đợi, chờ A Bùi, tổ chức sinh nhật cho tôi."
Chờ em, đem lời yêu chưa thấu rõ, nói thành lời.
Extra
Tiểu Tước: Đại Bùi, chúng ta thương lượng một chút, sau này, cậu học làm bánh, tôi học nấu mỳ trường thọ, được không?
Đại Bùi: Vì sao?
Tiêu Tước: Chỉ số thông minh của Đại Bùi nên học cái khó!