Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần Phục

Chương 54: 54






Lãnh Tiểu Dã nâng tay lên, ngắm súng ngay vào đầu anh, tay anh cũng nắm lấy gần như cùng lúc, tay phải của cô bị giữ chặt trong tay anh, ngay khi ngón tay cái của cô duỗi ra thì bị ấn vào phía sau cò súng.Ngón tay của cô ở phía trước và ngón tay của anh ở phía sau, vì vậy tự nhiên lại không có cách nào để bắn.Lãnh Tiểu Dã vung tay trái muốn tát vào mặt anh, Hoàng Phủ Diệu Dương không né tránh, cằm bị trúng một quyền của cô, đồng thời anh cũng nắm lấy cổ tay cô.Chiếc cằm bị cô đánh cho đau xót, Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày mở miệng."Tôi đã nói, em trốn không thoát đâu!""Bây giờ nói lời này, cũng còn quá sớm rồi !"Lãnh Tiểu Dã thử di chuyển bắp chân của mình, tên khốn kiếp này, hai cái đùi đều ép chặt chân vào cô, căn bản không nhúc nhích được.“Bỏ súng ra!” Anh rống giận.“Nằm mơ!” Giọng của cô so với anh còn to hơn.Anh siết chặt ngón tay, vết thương trên tay phải của cô còn chưa lành, đụng đến thân súng, lập tức liền bị đâm vào.Thấy cô hơi nhíu mi, Hoàng Phủ Diệu Dương theo bản năng dừng lại."Tôi nói lại lần nữa, buông tay."Cảm nhận được động tác của anh, trong mắt Lãnh Tiểu Dã lóe lên một tia kỳ quái, đột nhiên nhạy bén động một cái, lông mày khẽ nhíu lại, cô mang theo tiếng khóc nức nở."Hoàng Phủ Diệu Dương, anh khi dễ người ta, tôi không chơi cùng anh nữa!"Câu này giống hệt giọng điệu của trẻ con khi chơi đùa, là giọng ăn vạ.Hoàng Phủ Diệu Dương hai mắt ngẩn ra, trong lúc nhất thời cũng không có phản ứng kịp.Nhìn vẻ mặt của anh, biết chiêu này của mình có hiệu quả, Lãnh Tiểu Dã lập tức giả vờ, càng liều lĩnh hơn."Huhuhu...!Tay của tôi đau muốn chết luôn,còn không buông ra, lực tay của anh mạnh quá...” Một bên giả vờ ủy khuất, cô còn ở trên thân thể của anh lắc lắc ăn vạ giống như một đứa trẻ,”Hừ, tôi xem như nhìn thấu, những nam nhân giống như các anh đều là đồ tồi...còn nói cái gì mà muốn cùng tôi kết hôn, anh vốn cũng không thích tôi, tất cả đều là gạt người, uổng công tôi còn giữ chiếc nhẫn của anh,....!đồi lừa đảo, tôi không bao giờ...!thích anh nữa…… "Trong khi nói chuyện, cô dùng sức chớp mắt thật mạnh, cố nén nước mắt ra ngoài.Những giọt nước mắt không nặn ra được, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, trông giống như “oan ức đến cực điểm”.Biết rõ cô đang giả vờ đóng kịch, nhưng ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không tự chủ được nhìn vào tay trái của cô.Trên ngón tay trắng nõn, chiếc nhẫn kim cương vàng ánh lên tia sáng chói mắt.Cô ấy ...!thực sự có đeo nhẫn?Trong lòng xẹt qua một niềm vui mừng nho nhỏ.Lãnh Tiểu Dã một bên "khóc" một bên lặng lẽ nhìn anh, Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi ánh mắt của mình khỏi tay cô, hai người nhìn nhau, Lãnh Tiểu Dã chuyển lòng bàn tay của mình, đem nguyên mũi súng hướng về phía mình nhắm ngay thẳng vào mặt .Đưa tay phải lên cố sức dụi dụi con mắt, cô khoa trương khịt khịt mũi."Anh không phải định giết tôi sao? Được rồi, nổ súng đi! Dù sao tôi cũng là một đứa bé không cha không mẹ, không ai thương yêu, sống cũng không có ý nghĩa..."Bố mẹ, đừng hiểu nhầm con, con đây cũng chỉ là vì phải chạy trốn mới nói như vậy, vào khoảnh khắc này mong hai vị đừng để ý đến!Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã với đôi mắt đỏ hoe trước mặt, trong lòng ...!bất giác mềm nhũn..